CHương 1948:
Ä là chờ mong đầy cõi lòng tiến vào, muốn trổ hết tài năng ra, nhưng rất rõ ràng như này đối với Cố Dạ Cần mà nói là mỹ nhân không có đất dụng võ, anh nhục nhã lại quá mạnh mẽ đột ngột, Tiểu Lan chỉ cảm thấy mình bị tát mặt nhiều lần liên tiếp.
Tiểu Lan đều sợ ngây người.
Cố Dạ Cần chậm rãi phun làn khói ra, góc mặt nghiêng bị dát lên một tầng màu sắc trang nhã: “Cô biết tại sao tôi muốn mang cô về không?”
“Bởi vì… bởi vì… phu nhân…” Tiêu Lan khó khăn nói.
“Cô đã biết là vì phu nhân, vậy cô nghĩ nên giải quyết chuyện sinh con này?”
Nói rồi Cố Dạ Cẩn thừa dịp gõ tàn thuốc, lại nhàn nhạt nhìn ả một cái.
Tiểu Lan vẫn cảm thấy Cố Dạ Cần đã xem ả thành không khí, bởi vì anh không nhìn ả, đây quả thực là vũ nhục người.
Tiểu Lan đã sớm thề ở trong lòng đã, sớm muộn cũng có một ngày phải làm ánh mắt Cố Dạ Cần rơi trên người mình, làm anh nhìn ả.
Hiện tại tâm nguyện đã thành sự thật, anh đã liêc đên ả mây, thê nhưng, ánh mắt của anh lạnh băng lại khinh thường, giống như là nhìn rác rưởi bên chân mình.
Tiểu Lan kéo vạt áo trên người: “Tiên sinh, em… em… em đương nhiên là nghe phu nhân, muốn sinh con trai cho ngài…”
“Ha.” Cố Dạ Cần đột nhiên cúi đầu cười một tiếng.
Tiểu Lan lúc này im phắt, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ đỏ bừng lên, thực sự không biết mình nói sai chỗ nào chọc anh cười.
Ở trước mặt người đàn ông có tiền tài, có quyền thế, có địa vị này, Tiểu Lan vừa lo lắng vừa tự ti.
“Cô thật đúng là ngây thơ? Cô sẽ không thực sự tưởng rằng tôi muốn cô sinh đấy chứ!?”
“Tiên sinh…”
“Tôi cũng không dám muốn cô sinh con, nếu như sinh con gái, giống với cô chỉ thích đắm lưng xoa vai cho đàn ông, tôi sợ tôi sẽ nhịn không được đánh chết nó.”
Cố Dạ Cẩn lười biếng tựa lưng vào ghé, tiếp tục nói: “Con người cô không thông minh lắm, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, nhưng cô còn như nghe không hiểu, vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, nghe cho rõ, tôi chỉ nói một lần, tôi thích cô gái tốt, con của tôi cũng chỉ có thể cô gái tốt sinh ra, cô không xứng, hiểu không?”
Diệp Linh chính là cô gái tốt.
Hòn ngọc quý trên tay Diệp gia trâm anh, đắm trong ánh dương, người như anh chỉ thích những thứ tốt đẹp, luôn sẽ bị người tốt đẹp hấp dẫn.
Thân thê Tiêu Lan đã bắt đâu phát run, cả nơm nớp lo sợ đứng bên người Cố Dạ Cần, nghe anh từng lần từng lần nhục nhã mình.
Những lời nhục nhã này, là ả tự tìm.
“Vậy vấn đề tới rồi, chỗ mẹ tôi phải giải quyết như thế nào đây?” Cố Dạ Cần ngoẹo đầu suy nghĩ một chút: “Con nhất định phải sinh…”
Hai mắt Tiểu Lan đột nhiên sáng ngời, ả lại có hi vọng.
Vừa rồi người đàn ông một mực nói không muốn ả sinh con dĩ nhiên đột nhiên đổi lời, muốn ả sinh con, đây quả thực là thiên đại kinh hỉ.
“Tiên sinh…”
“Đương nhiên, đứa bé này khẳng định không phải của tôi, tôi đã bảo thư ký tìm một người đàn ông…” Cố Dạ Cần không nói, cặp con ngươi đen thanh bần mà u trầm nhàn nhạt liếc qua ả.