Chương 2671:
Cát Thành mặt xám như tro tàn, cuộc tranh tài này hắn đơn giản là tự tìm đường chết, thua rõ đầu rõ đuôi.
Rất nhanh, trường học liền công bố thứ hạng toàn trường, treo trên bảng vàng danh dự, Lâm Mặc đứng đầu còn dùng bút đỏ đánh dấu, làm toàn trường vây xem.
Vưu Linh cảm thây. khó tin, cô ôm cánh tay Lục Họa: “Họa Họa, đây là thật sao, tất cả mọi người đều nói Lâm Mặc là một thiên tài, đã truyền khắp tất cả trường danh tiếng rồi, còn có rất nhiều người muốn chiềm ngưỡng phong thái thiên tài Lâm Mặc đó.”
Lục Họa biết Lâm Mặc nhát chiến thành danh, đây là vinh dự cậu có được, cô hãnh diện vì cậu, tự hào vì cậu.
Nhưng Vưu Linh lại nói: “Họa Họa, Lâm Mặc này thâm sâu quá, cậu ây.
rõ ràng là một thiên tài, còn giả bộ là một học sinh kém không phải trốn học thì ngủ gật lừa chúng ta, thực sự quá ghê tởml”
Lục HọA Hàng mi run lên, Vưu Linh đã nói đến trọng điểm, Lâm Mặc là cố ý.
Cậu cố ý khá rõ ràng.
Đêm hôm đó cô có một bài toán không biết làm, cậu ở trên vở vẽ hình nhắc nhở cô, nhưng cậu nói cậu chỉ tùy tiện vẽ.
Cậu còn nói thành tích mình không tốt, để cô kèm cậu học, vừa dùng mười mấy loại ngoại ngữ nói” tôi yêu em”, vừa trêu cô là “Cô Lục Họa”.
Quá đáng hơn chính là lần này, cậu nói nều như cậu thi thắng, cô thuộc về cậu.
Cậu là một thiên tài, làm sao có thể thất bại, cậu là biết mình sẽ thắng.
Cậu rõ ràng đã đặt một cái bẫy lừa gạt cô.
Thực sự rất đáng ghét.
Lúc này bên tai truyện đên động tĩnh, Vưu Linh len lén lôi vạt áo của cô, nhỏ giọng nói: “Họa Họa, cậu mau nhìn, thiên tài Lâm Mặc tới rồi!”
Lục Họa xoay người, chỉ thây mọi người tự động nhường ra một con đường, thân thê anh tuần Lâm Mặc chậm rãi tiền vào ánh mắt.
Lâm Mặc tới.
Cậu vừa ra sân, trong nháy mắt giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
` Hào quang “thiên tài” tỏa trên đỉnh đầu Lâm Mặc cộng thêm khí chất lạnh lùng tự thân đã uy hiếp đến mọi người, mọi người nhường con đường, làm cho cậu đi giữa đám người.
Lục Họa nhìn cậu, Lâm Mặc ngắng đâu, ánh mắt cũng rơi vào trên người (616): Trong biển người mênh mông, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lục Họa dời mắt đi trước, cô chau mày, trực tiếp xoay người đi.
Lục Họa xoay người rời đi, rời xa đoàn người, đi tới hướng phòng học.
Thế nhưng rất nhanh sau lưng truyền tới tiêng bước chân, một bàn tay to vươn qua, kéo lại cô tay cô.
Lục Họa bị ép dừng bước lại, cô quay đâu, là Lâm Mặc.
“Lâm Mặc, cậu buông rail” Lục Họa dùng sức rút cô tay mình vê.
Lâm Mặc câu môi: “Lục Họa, em sao vậy, tôi thắng em không vui sao?”