Chương 895: Giông Tố Lại Đến
Lục lão phu nhân thở dài, sau đó nhìn về phía Hạ Tịch Quán đã ngủ say trên giường, trong giọng nói đầy tràn đau lòng thương yêu: “A Đình, tính cách Quán Quán vô cùng thuần túy rắn rỏi, cô gái như thế trong mắt không chứa nổi một hạt cát, mặc kệ cháu lấy cái gì vì danh nghĩa mà phản bội, con bé sẽ không chấp nhận, chuyện này chỉ có thể gạt Quán Quán trước thôi, một khi Quán Quán biết cháu cưới Lệ Yên Nhiên, con bé nhất định sẽ nghĩ cách thoát khỏi cháu, đến lúc đó, cháu và con bé liền đi tới đường cùng.”
Lục lão phu nhân rời đi, Lục Hàn Đình tiến lên, ngồi xuống bên giường, anh nhìn cục tròn đang vùi mình ngủ say, cúi đầu hôn lên trán cô.
Kỳ thực trong lòng anh rất không có cảm giác an toàn, ai cũng biết trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát, ngay lúc nãy cô vui vẻ ôm cổ anh, nói một khi phát hiện anh và người phụ nữ khác ái muội không rõ, cô sẽ nói bye bye với anh.
Lục Hàn Đình hôn trán cô, thấp giọng nỉ non: “Quán Quán, đừng rời bỏ anh, anh sẽ không để em rời khỏi anh.”
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hạ Tịch Quán rời giường Lục Hàn Đình đã rời đi, cô vào phòng tắm rửa mặt, tóc vẫn không ngừng rơi rụng, thật ra cô rất muốn cắt phắt mái tóc dài này đi luôn rồi.
Chỉ là cô hơi do dự, Lục tiên sinh yêu nhất mái tóc dài này của cô.
Chợt, Hạ Tịch Quán thấy mặt đau xót, cái ly trong tay rơi xuống trong đài rửa mặt, cô ngắng đầu nhìn chính mình trong gương, hiện tại sắc mặt cô trắng bệch, trán đau túa ra một lớp mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nanh như bị vô số nhát dao cắt vào, muốn nứt toạc cả da.
Đau quá.
Cô giơ lên tay muốn phủ mặt mình, bỗng con ngươi đột nhiên co rút lại, bởi vì nơi khóe mắt cô sinh ra vô số nếp nhăn.
Cô chỉ mới 20 tuổi, là độ tuổi da thịt căng mướt, không có khả năng có nếp nhăn, cô biết chất độc hóa lão kia đã xâm nhập vào huyết mạch cô rồi.
Tiếp theo loại cảm giác đau đớn như bị dao cắt lại kéo tới, mặt của cô sợ rằng sắp chằng chịt nếp nhăn rồi.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng trấn định lại, mấy ngày này đều quấn quýt cùng Lục tiên sinh mãi, đã đến lúc cô phải ra ngoài rồi, cô phải nghĩ cách cứu chính mình.
Hạ Tịch Quán dùng lược chẻ mái tóc dài bù xù ra hai bên, che nếp nhăn nơi khóe mắt, sau đó cô xuống lầu chuẩn bị ra ngoài, vừa đến hòng khách, lão phu nhân nhanh chóng đi tới: “Quán Quán, cháu muốn đi đâu?”
Hạ Tịch Quán dừng bước lại: “Bà nội, cháu muốn ra ngoài một chuyến.”
“Quán Quán, khoảng thời gian này cháu không thể ra ngoài.”
“Vì sao ạ?”
Hạ Tịch Quán ngơ ngác, vì sao cô không thể ra ngoài?
“Ah, là như vậy, Quán Quán cháu còn không biết sao, Lệ Yên Nhiên căn bản không phải là con gái Lệ Quân Mặc, cô ta là con gái của quân vương Hoa Tây Châu Thượng Quan Đằng, cũng chính là trưởng công chúa điện hạ Hoa Tây Châu, hiện tại Thượng Quan Đằng đã tới Đề Đô, gã này rất nguy hiểm tà ác, hắn nhất định sẽ nhầm về phía cháu, vì an toàn của cháu…
khoảng thời gian này cháu phải ở nhà, không thể chạy loạn ra ngoài.”
Lông miHạ Tịch Quán nhỏ dài run lên, Lệ Yên Nhiên dĩ nhiên không phải thiên kim đại tiểu thư Lệ gia, mà là trưởng công chúa điện hạ Hoa Tây Châu 2 Cô thật sự không ngờ đến Lệ Yên Nhiên lại có thân thế khác.
Hoa Tây Châu?
Thượng Quan Đằng?
Đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán lóe lên ánh sắc lạnh, cô cảm giác mình mấy ngày này ở trong Tây Uyễn, bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đắt.
Cô có một loại dự cảm, lại có giông tố sắp kéo đến rồi.
Hơn nữa, vòng xoáy của trận giông tố này đang hướng cô mà tấn công tới.
Hình như cô đã bỏ lỡ gì đó.