Chương 2832:
Anh đã cưng chiều cô thành tiểu Công chúa trong lòng bàn tay, sinh con trai càng thêm không thê lay động địa vị của cô, chỉ là thêm một người cưng chiều cô mà thôi.
Vừa nghĩ như thế, Lục Họa cũng hiểu được trong bụng là một cậu nhóc cũng vô cùng tồi.
Lục Họa chăm chú suy nghĩ vài cái tên, sau đó nói: “Lầy tên Điệp đi chồng!”
“Hả?”
“Diệp, hướng đến ánh dương, em hy vọng con trai của chúng ta có thể vĩnh viên lòng mang nhật quang.”
Thượng Quan Mặc câu môi: “Được, vậy lây Diệp.”
Nói rồi Thượng Quan Mặc đặt bàn tay mình trên vùng bụng bằng phẳng của Lục Họa, anh thập giọng nói nhỏ với con trai: “Con trai, bô và mẹ đã đặt tên cho con rồi, về sau cứ gọi con là Tiểu Diệp Diệp. nhé, con thích tên này không?”
Đứa con trong bụng vẫn không thể đưa cho bắt kỳ đáp lại nào.
Thượng Quan Mặc hôn cái bụng nhỏ Lục Hộ một cái: “Được rôi con trai, bỏ đã nghe được, con nói cái tên Tiểu Diệp Diệp này rất hay, con rất thích, dữ không?”
Tiểu Diệp Diệp còn chưa ra đời: “…”
Tiểu Diệp Diệp ở trong bụng mẹ Lục Họa cười cười. ‘không sao, bố mẹ vui vẻ là được.”
“Vợ, em đói bụng không, anh bảo người hầu nấu chút chảo gà nhé, anh đút em ăn!”
Lục Họa có cảm giác đói bụng, có lẽ là mang thai, con cần dinh dưỡng, thế nhựng khẩu vị cô cũng không tốt, nhất là cảm giác đô ăn vào trong “
miệng vô cùng tệ, làm cô hay muốn Ói.
Cô cũng không muốn ăn, thế nhưng vì con cô vân gật đầu: “Dạ, em sẽ ăn một chút.”
Hiện tại chuyện vui vẻ nhật của Thượng Quan Mặc chính là nhìn cô ăn, càng nhiều càng tốt, anh cũng không muôn vợ con đói bụng.
Thượng Quan Mặc dùng muỗng vươn tay đút cô, Lục Họa ăn một hóp nhỏ, Thượng Quan Mặc hỏi: “Ngon không ăn?”
Không ngon.
Lục Họa cười cười: “Cũng được ạ.”
“Vậy em ăn hết chén cháo này đi.”
Lục Họa đã định trước không ăn hết, cô ăn nửa bát cháo liền không muôn ăn nữa, cô sợ nôn hết đồ mới vừa ăn ra.
Thượng Quan Mặc húp hết nửa bát cháo còn lại, anh cảm thầy mang thai cô sẽ không mập, mà người mập chắc chắn Ìà anh.
Bởi vì đồ còn dư lại của Lục Họa toàn bộ giao cho anh giải quyết.
“Vợ, ngủ đi, anh sẽ ở bên em và Tiểu Diệp Diệp.”
“Dạ.” Lục Họa nhắm nghiền mắt, chìm vào giâc ngủ.
Thượng Quan Mặc ôm cô, bàn tay to đặt ở trên bụng oô, anh bây giờ còn chưa buồn ngủ, giắc mộng trước đây tất cả đều ở trong tay, hạnh phúc quá đủ đầy làm anh bắt đầu lo được lo mắt, anh sợ mắt đi tất cả.
Thượng Quan Mặc cúi đầu, ở trên trán cô nữn nhàng đề lại một nụ hôn, thật lâu không hề rời đi.