Chương 1292:
“Lục tiên sinh, anh bây giờ nhất định còn hận em nhỉ, anh có phải đã… quên mất em rồi hay không, có lẽ, anh cũng bắt đầu quen… bạn gái mới rồi…”
“Như vậy rất tốt, thực sự rất tốt, lúc em tính toán rời khỏi anh, chính là không muốn liên lụy anh, em không muốn mình trở thành uy hiếp của anh, em đã sớm chuẩn bị tâm lý, Lục tiên sinh của em tốt như vậy một khi em buông tay, những người phụ nữ kia nhất định sẽ muốn cướp, các cô sẽ… thay thế vị trí của em.”
*Ngay từ đầu em còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng, em cảm thấy em có thể, cho dù không có anh, em và các cục cưng cũng có thể… sống rất thoải mái, sống rất tốt, nhưng là…
chỉ trong một giây phút thoáng qua, em liền hối hận, Lục tiên sinh, em có bao ước mong anh có thể ở cạnh em…”
“Thật ra, em rất sợ, mỗi ngày đều sợ hãi, em không dám…
nói cho bất cứ ai, trên người em rất đau, thật sự rất đau đau lắm… em mỗi ngày trở nên già nua, từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi… sáu mươi tuổi… rồi tám mươi tuổi, em đã già đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra chính mình… Mỗi tối em đều không ngủ được, đau đớn cùng sợ hãi giống như ác ma vây quanh em, cắn nuốt em… có đôi khi em thậm chí cảm thấy được bản thân một giây kế tiếp sẽ không kiên trì tiếp được, sẽ chết đi…”
“Lục tiên sinh, em thừa nhận em ích kỷ, em không nên trở về tới Lan Lâu Cổ Quốc, em nên ở ở bên cạnh anh, dù cho em già, xấu xí, ngoan hay hư, đều hẳn để cho anh ở’ cùng em. Em không muốn quan tâm nữa, chỉ muốn… để anh ôm em một cái, em muốn… mỗi ngày nằm trong ngực anh, giao cục cưng, bản thân em và tương lai cho anh…”
*Dù cho… Dù cho có một ngày em thực sự chết đi, em cũng muốn… chết ở trong ngực của anh, mà không phải…
giống như bây giờ… cô đơn, bắt lực…”
Cô ở đó không ngừng khóc, rồi sau đó khóc không thành tiếng, video cứ như vậy cắt.
Video tiếp theo, cũng chính là video cuối cùng, Hạ Tịch Quán sinh non rồi.
Hạ Tịch Quán nằm trên giường đẻ, trên trán úa đầy mồ hôi, mồ hôi lăn xuống rất nhanh đã làm ướt quần áo trên người, hai tay cô lôi chiếc ga giường dưới người thật chật, sàng đan đều bị cô lôi đến hỏng.
Lâm Thủy Dao không ngừng lau mồ hôi cho cô: “Quán Quán, đừng lo lắng con, đầu của một bé đã thò ra rồi, nào, theo nhịp mẹ đếm cùng dùng sức, chúng ta hít vào, thở ra, hít vào…”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng thở theo nhịp, cô cắn răng, kèm theo một tiếng khóc “oe oe” to rõ, con cả Lục Thần Dịch ra đời.
“Quán Quán, ra rồi, đây là bé trai!” Lâm Thủy Dao nhanh chóng trùm mền lên cho Tiểu Lục Thần Dịch, đưa đến bên người Hạ Tịch Quán.
Khi đó Hạ Tịch Quán đã gầy chỉ còn lại da bọc xương, cô cật lực giơ đôi tay run tẩy, dịu dàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thần Dịch.
Lúc này người bên cạnh bỗng kêu lên sợ hãi: “Máu! Máu!
Nữ vương đại nhân, không xong rồi, công chúa điện hạ đại xuất huyết!”
Dưới thân Hạ Tịch Quán có mảng lớn máu phun ra, trong nháy mắt nhiễm đỏ nệm giường.
Lâm Thủy Dao nhanh chóng buông Tiểu Lục Thần Dịch ra: “Mau cằm máu!”
Hạ Tịch Quán vươn tay, kéo lại Lâm Thủy Dao, cô chậm rãi lắc đầu: “Mẹ, vô dụng thôi, con biết con không được.”
Lâm Thủy Dao nhanh chóng đỏ vành mắt: “Quán Quán, con có thể, lúc này nhất định phải chịu đựng.”
Hạ Tịch Quán gian nan gượng cười yếu ớt: “Mẹ, con đau quá, thực sự quá đau, con muốn nghỉ ngơi một chút…”
Lâm Thủy Dao gật đầu: “Được, Quán Quán, chờ chúng ta lấy hai cục cưng đó ra, chúng ta liền nghỉ ngơi cẩn thận một chút, mẹ biết con mệt chết rồi.”
“Dạ… Mẹ, đừng cầm máu nữa, con cảm giác… khí lực cả người một chút xíu con cũng không thể lấy ra nổi nữa, không còn chút nào nữa, không có thời gian rồi, mẹ, trước giúp con sinh hai bé còn lại, có được không ạ? Con van xin mẹ…”