Chương 286: Anh Rất Ghét Bản Thân Mình Thế Này
Lục Hàn Đình không rời đi mà ở lại văn phòng tổng
tài, anh ngồi trên ghế da màu đen bắt đầu hút thuốc,
làn khói lượn lờ mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ
có thể mơ hồ nhìn thấy đầu mày chau lại, tro thuốc từ
ngón tay anh rơi xuống, tỏa ra một tầng lệ khí.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng khẽ hô lên
từ phòng khách bên trong: “AI”
Lục Hàn Đình giật mình, vội vàng ném tàn thuốc vào
gạt tàn, nhấc chân dài đẩy cửa phòng nghỉ ra: “Sao vậy?”
Hạ Tịch Quán đã khóc đủ rồi, giờ hốc mắt cô đỏ hoe,
mũi đỏ bừng, trên hàng mi cánh bướm đọng vài giọt
lệ. Cô mặc quần áo bước xuống bồn rửa mặt, nhưng
vì thời gian dài không cử động nên tê chân, vừa chạm
đất đã suýt nữa té.
Hạ Tịch Quán nhướng mi liếc người đàn ông bên cửa,
giọng buồn rầu: “Sao anh không rời đi?”
Lục Hàn Đình không ngờ rằng cô vẫn sẽ nói chuyện
với mình, không phải cô không thích anh sao, không
phải cô ghét anh sao?
Giọng Lục Hàn Đình khàn khàn: “Em ở đây, anh
không muốn đi, anh không dám đi, anh luôn cảm
thấy…. canh giữ mới an toàn, sợ rằng anh đi, em cũng
đi, sau này… anh không thẻ tìm được em.”
Hạ Tịch Quán hừ một tiếng, lúc này trước mắt cô trở
nên tối đen, thân thể mảnh mai trực tiếp ngã xuống thảm.
Đồng tử của Lục Hàn Đình co rút lại, đôi mắt anh trợn
tròn như sắp rơi ra, anh duỗi cánh tay dài kéo cô vào
lòng: “Hạ Tịch Quán! Em bị sao vậy Hạ Tịch Quán?”
Hạ Tịch Quán mở mắt ra, ngũ quan anh tuần của Lục
Hàn Đình hiện lên trong tầm mắt cô, lúc này khuôn
mặt anh đầy căng thẳng và lo lắng, còn có tự trách và
đầy vẻ áy náy.
“Em đã nói hôm nay em không được khỏe, anh vẫn
không tin em.” Hạ Tịch Quán đưa vết thương trên
ngón tay lên trước mắt anh. “Trong viện nghiên cứu,
em vô tình bị đứt ngón tay, chảy rất nhiều máu, có
chút chóng mặt. Chẳng qua Lục Tử Tiễn vừa đỡ em
một lúc thì tình cờ bị anh nhìn thấy, Lục tiên sinh, anh
có thể tin em một lần được không?”
Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy
của cô, đáng lẽ anh phải nhận ra điều gì đó không ổn
trên mặt cô trong viện nghiên cứu khi nãy, nhưng anh
đã bị cơn ghen làm mắt đi lý trí, anh không phát hiện
ra cô bị thương.
Bây giờ anh còn mang cô về hành hạ hung hãn một trận.
“Anh tin, anh tin rồi.” Lục Hàn Đình nắm lấy bàn tay
nhỏ bé của cô đặt lên môi dùng sức hôn: “Lục phu
nhân, thực lòng xin lỗi em, anh không biết tại sao anh
luôn như vậy, anh ghét bản thân mình như thế này.”
Hạ Tịch Quán nhìn khóe mắt anh đỏ hoe, vươn bàn
tay nhỏ bé vòng tay qua cổ anh: “Em còn cảm thấy hơi
choáng váng. anh đưa em lên giường đi, em nghỉ ngơi
chút là ổn thôi.”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ôm ngang cô lên, đặt cô
lên chiếc giường lớn mềm mại.
Anh lấy hộp thuốc ra, quỳ một chân bên giường, bắt
đầu giúp cô xử lý vết thương trên ngón tay.
Anh cúi đầu nhìn chăm chú, động tác nhẹ nhàng sợ cô
đau, sau khi xử lý vết thương trên ngón tay, anh bôi
thuốc lên cổ tay cô, những chỗ bị anh làm ửng đỏ, anh
đều cần thận mà yêu thương xử lý.
Làm xong xuôi hết tất cả, anh đóng hộp thuốc lại đứng
dậy, lấy chổi và bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn dưới đất.
Hạ Tịch Quán nhìn anh, vết thương trên bàn tay to
của anh còn chưa được xử lý, máu đã đông thành
cục, ngay sau đó anh ngồi xổm xuống, nhặt lên viên
thuốc đã vứt bỏ, ngậm vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy có một bàn tay to
lớn đang kéo chặt trái tim khiến cô đau đớn.