Chương 547: Một Trận Thành Danh
Lệ Yên Nhiên dám chắc bản thân không bị hoa mắt, Diệp Linh đóa hồng đỏ độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước dáng vẻ của cô ấy.
Diệp Linh sao lại ở đây?
Lệ Yên Nhiên dường như đột nhiên hiểu, quân sư đứng sau Đại học A lần này chính là… Diệp Linh!
Thảo nào lần này Đại học A lại khác biệt như vậy, thì ra Diệp Linh từ chối hợp tác với cô ta, quay đầu hợp tác với Hạ Tịch Quán?
Diệp Linh vậy mà lại chọn Đại học A2 Diệp Linh là hoa hồng đỏ trong giới giải trí, hiểu rất rõ đàn ông, trên phố đều đồn, chỉ cần Diệp Linh nguyện ý, sẽ không có gã đàn ông nào cô ấy không tóm được, chỉ với bài “Honey” kia đã thong thả chiếm được yêu thích đám nam sinh này.
Lệ Yên Nhiên cảm giác Diệp Linh hung hăng tát cô ta một bạt tai, cô ta chắc chắc rồi Hạ Tịch Quán không tìm được đến cô, cô cũng sẽ coi thường Hạ Tịch Quán, vậy mà hai người kia lại hợp tá!
c Lệ Yên Nhiên lại có chút oán giận Đường Lệ, Đường Lệ thực sự không thể so với Diệp Linh, chị ta hại cô ta lần này không thể giữ vững vị trí của mình, cuối cùng thất bại thảm hại.
Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đã đến lối ra, nam sinh các trường khác chen chúc đi tới, vây quanh cô: “Hạ hoa khôi, chúng ta add Wechat kết bạn đi!”
Bảo vệ nhanh chóng chạy tới giữ trật tự: “Các em sinh viên, mong các em lập tức tản ra, để tránh xảy ra chuyện người dẫm người.”
Lệ Yên Nhiên biết, Hạ Tịch Quán đây là một trận thành danh!
Tất cả mọi người đều vây quanh cô, mà cô ta lại bị quên lãng!
Lệ Yên Nhiên quay đầu nhìn Triệu Vĩ phía sau lưng, chỉ thấy ánh mắt Triệu Vĩ cũng si ngốc dán vào hướng của Hạ Tịch Quán, Lệ Yên Nhiên không tức mà cười: “Đội trưởng Triệu.”
Triệu Vĩ nhanh chóng hoàn hồn: “Yên Nhiên, cậu gọi tớ à?”
“Đúng vậy đội trưởng Triệu, cậu cũng tháy đáy, lần này Đại học A xuất hết chiêu rồi, đợi lát nữa trong trận trên sân thi đấu cậu cũng không thể thủ hạ lưu tình, nếu không… Đại học T chúng ta sẽ thất bại làm trò cười cho người đấy.”
Triệu Vĩ rất có tự tin, mấy năm nay anh ta đã quen với vị trí quán quân, thực lực Đại học A anh ta rất rõ, có cố mấy cũng bại dưới tay bọn họ thôi.
“Yên Nhiên cậu yên tâm, đợi lát nữa trên sân đấu tớ nhất định sẽ toàn lực ứng phó đánh bại Đại học A, quán quân vĩnh viễn thuộc về Đại học T chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi, đội trưởng Triệu cố lên nhé.”
Cuộc đấu bóng rỗ chính thức bắt đầu, Đại học T và Đại học A một đường giết sạch đối thủ, y như mấy năm trước, hỏa lực rất mạnh.
Trên khán đài, sắc mặt phó giáo sư Chu rất xấu, tuy nói đấu bóng rổ quan trọng nhất là trận bóng rổ, đội cỗ động cũng không có giải gì, thế nhưng Đại học A áp đảo, vượt mặt màn nhảy mở đầu của Đại học T, quả thực làm cho mặt ông ta đen như đít nồi, càng không thể nghênh ngang đối diện với tên thầy Ngô kia.
Thầy Ngô là người vui vẻ nhất, ông ưỡn thẳng ngực: “Ôi chao lão Chu, năm nay thực sự là tạ ơn trời! Ông đừng xụ mặt thế, sinh viên Đại học A chúng tôi nào biết nhảy nhót gì đâu, đâu như vũ đạo của Đại học T các ông, cong eo hất mông, ở hộp đêm tôi từng thấy rồi, sinh viên trường ông đúng là còn nhảy đẹp hơn cả vũ nữ trong hộp đêm ấy!”
Miệng thầy Ngô rất độc, mặt phó giáo sư Chu càng thêm đen, thực ra bài “Honey” ngây thơ trẻ trung mà đội Hạ Tịch Quán nhảy kia không chỉ là kiểu nam sinh thích, mà giáo viên các trường càng thích hơn, vì điệu nhảy đó vừa ngoan lại vừa năng động.
Khi Đại học A chưa ra sân, ai nấy đều cảm tháy bài “Baby” của Đại học T kinh thiên động địa, không cảm thấy có gì không đúng, nhưng khi Đại học A đại xuất trận, tất cả mọi người cảm thấy vũ đạo của Đại học T quá mức đẹp đẻ nóng bỏng, quả thực rất giống với vũ đạo trong hộp đêm.
Phó giáo sư Chu biết mình thua một ván, ông ta thật sự bất ngờ, không ngờ đến Hạ Tịch Quán mà ông chặn ngoài cửa vậy mà có thể đánh bại hoa khôi Lệ Yên Nhiên Đại học T bọn họ.