Chương 340: Quả Nhiên Là Học Trò Tôi
Hạ Tịch Quán có lẽ biết tại sao mẹ lại chọn Lý Văn
Thanh làm học trò, Lý Văn Thanh có tấm lòng của một
người làm bác sĩ, là một người chữa bệnh chân chính,
tính tình ông ấy đơn giản lại hào hiệp, rất thích hợp
với châm pháp kéo dài tuổi thọ.
“Viện trưởng, sư phụ ông có phải từng để lại ở Xu Mật
này thứ gì phải không?”
Hạ Tịch Quán đi thẳng vào chủ đề, cô đã đợi Viện
trưởng Lý Văn Thanh quay lại vì dì Lâm nói là mẹ đã
để lại một thứ cho cô.
Vẻ mặt của Viện trưởng Lý Văn Thanh thay đổi: “Tịch
Quán, làm sao cháu biết được chuyện này?”
“Có người nói với cháu, viện trưởng, ông có thể đưa
cho cháu thứ này được không?”
Viện trưởng Lý Văn Thanh suy tư một chút: “Năm đó
khi sư phụ ông biến mắt từng nói, tương lai sẽ có
người lấy cái rương này, tuy ông không biết sao làm
thế nào mà cháu biết được, nhưng cháu theo ông đến đây đi.”
Dễ dàng như vậy?
Hạ Tịch Quán thực sự không ngờ là cô lại dễ như trở
bàn tay lấy được chiếc hộp do mẹ để lại đến thé.
Văn phòng viện trưởng.
Viện trưởng Lý Văn Thanh mở két sắt lấy ra một chiếc
hộp nhỏ: “Tịch Quán, đây là chiếc hộp mà sư phụ ông
để lại trong viện nghiên cứu, nhưng chiếc hộp đó có
khóa, nếu cháu có thể mở được khóa, ông sẽ cho
cháu lấy hộp đi, nếu không, vậy xin lỗi, ông phải lấy lại.
Còn có khóa?
Hạ Tịch Quán biết là mọi chuyện không dễ dàng như
vậy, dì Lâm tỉnh lại cũng không nói với cô về chuyện có khóa.
Hạ Tịch Quán cầm lên kim thứ hai, một lúc sau, lại
“rắc” một tiếng, lớp khóa thứ hai mở ra.
“Cừ lắm!” Viện trưởng Lý Văn Thanh mắt sáng lên.
Hạ Tịch Quán đã đổ mồ hôi, theo mức độ tăng lên,
châm pháp ẩn chứa trong đó càng phát ra sự huyền
diệu bao la, cô cảm thấy rất vất vả.
“Rắc” thêm một tiếng, lớp thứ ba lại được mở ra.
Viện trưởng Lý Văn Thanh giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, trong
lồng ngực dường như có một tia máu trào ra, cô học y
lâu như vậy, hiện tại cảm giác như đang ở trong đại
dương mênh mông, cô chỉ là một mảnh bèo dật dờ
trôi, bởi vì thực lực không đủ mà mạnh mẽ mở ra hộp
kho báu, bây giờ cô đã khí huyết cuồn cuộn.
Hạ Tịch Quán ngùi liệt trên ghé, có nén cảm giác ngòn
ngọt nơi cỗ họng, cô xua tay: “Cháu không được rồi,
nhất định sẽ không thể vượt qua lớp khóa tiếp theo,
cháu chịu thua.”
Viện trưởng Lý Văn Thanh cất hộp châu báu trở lại két
sắt, cười nói: “Tịch Quán, cháu mở được ba lớp khóa
đã làm tôi rất kinh ngạc rồi, không sao, lần sau cháu
có thể tái đấu!”