Chương 2561:
Triệu Hàm Hàm này gia cảnh hết sức hậu đãi, là một thiên kim nhà giàu có, cô ta xinh đẹp thành tích lại tốt, trước khi Lục Họa tới cô ta đảm nhận cả hai chức khoa khôi, các cậu trai theo đuổi cô ta nhiều vô số kể.
Thế nhưng, Triệu Hàm Hàm không nhìn vào mắt, tất cả mọi người đêu nói ánh mắt cô ta cao.
Không nghĩ tới Triệu Hàm Hàm lại coi trọng Lâm Mặc, ở đây hẹn hò với Lâm Mặc.
Lục Họa cảm giác mình phát hiện một bí mật, cô không dừng lại nữa, nhanh chóng cong giò chạy.
Lục Họa chạy ra ngoài, tay nhỏ ấn xuông ngực, cô thở gập từng ngụm từng ngụm.
Phía sau không ai đuổi tới, thật may quá.
Lục Họa hít sâu một hơi, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, Lâm Mặc tói.
Lâm Mặc hai tay đút trong túi quần, Cặp, mắt Đan Phượng nhàn nhạt nhìn cô: “Cậu tìm tôi?”
Bước chân Lục Họa khựng lại, người này vậy mà đã đuôi tới rôi: “Tôi…”
“Cậu có sở thích rình coi người khác?” Lâm Mặc đột nhiên nói.
Cái gì?
Rình coi?
Cậu lạnh lùng liệc nhìn cô, khóe môi tựa như còn hàm chứa một tia châm biếm như có như không, dường như đang nói đồ cuồng nhìn trộm!
Khuôn mặt nhỏ của Lục Họa bạo nỗ, cảm giác bị oan uồng xấu hồ và giận dữ xông thẳng đại não, cô thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ như tuyệt động nhân ở dưới ánh trăng hiện lên vẻ lộng lẫy của một viên ngọc thô chưa được mài dũa: “Bạn Lâm Mặc này, tôi tuyệt đối không có sở thích rình coi người khác, vừa rồi tôi đi tìm cậu, thế nhưng chỉ vì đề cậu giao bài tập bổ sung Tiếng Anh mà, hệt thảy đều là ngoài ý muôn, cậu đừng nghĩ quá nhiêu.”
Giọng nói cô gái mềm nhẹ leng keng, đâu ra đấy. muốn giải thích rõ hiểu lầm vừa rôi, cô con gái cưng của ông trời trong mặt mày kèm theo một khí độ thần thánh bất khả xâm phạm, tựa như dính đóa hồng đỏ nở rộ nhiễm đẫm Sương sớm, càng tiên khí bắt phàm, càng khiến người ta muôn giữ lây phá hủy.
Lâm Mặc từng bước đi tới cô.
Cậu đang áp sát.
Cậu muốn làm gì?
Lục Họa phòng bị lui về sau một bước, lúc này cậu đã đi tới trước mặt cô, cậu bé cao hơn cô một đầu, trong lúc quan sát mang theo sắc bén lạnh lẽo, cậu thấp giọng nói: “Đêm nay chuyện cậu thây câm hó hé một chữ, bằng không… tôi giết chết cậu!”
Giết chết… cô?
Lục Họa chỉ cảm thấy nực cười, chưa từng có ai dám uy hiệp cô như vậy.
Song nhìn thần sắc cậu hết sức chăm chú, đôi mắt Đan Phượng vôn đã lạnh, bây giờ ở dưới ánh trăng còn tản mát ra vài phần lệ khí khát máu, khiến người sợ.
Lục Họa từ nhỏ đã là công chúa, phàm là các cậu bé từng gặp cô đều thích cô, hận không thê hái bầu trời sao xuông tặng cho cô, Lâm Mặc đối với cô bé như vậy, thật đúng là người đầu tiên.
Lục Họa nhìn thẳng mắt cậu, nhàn nhạt chau hàng mày thanh tú: “Cậu yên tâm, vừa rồi tôi không thấy gì cả.”
Lâm Mặc nhìn cô một cái, bỏ đi.