Chương 1595:
“Người đâu, người đâu mau tói đi theo ta, Hạ Tịch Quán đã tự chui đầu vào lưới, lần này ta nhất định phải bắt được ả!” Giao Nhân Tộc Công Chúa mang theo thủ hạ nhanh chóng đuỏi theo.
Thấy Giao Nhân Tộc Công Chúa đuổi theo, Thượng Quan Đằng cũng không chậm trễ, trong lòng gã quá kiêng ky Hạ Tịch Quán, chỉ khi loại trừ Hạ Tịch Quán, đến đêm gã mới có thể ngủ yên.
Thượng Quan Đằng mang theo thị vệ cũng đuổi theo, lúc đuổi tới sân luyện ngựa của hoàng gia, Thượng Quan Đằng ở phía trước thấy được Giao Nhân Tộc Công Chúa.
“Giao Nhân Tộc Công Chúa, Hạ Tịch Quán đâu, sao không thây ả đâu?”
Thượng Quan Đăng hỏi.
Gương mặt Giao Nhân Tộc Công Chúa lo lắng, ả chỉ chỉ phía trước: “Ta vừa thấy Hạ Tịch Quán biến mắt trong này, chúng ta mau đi.”
“Được.” Thượng Quan Đằng theo Giao Nhân Tộc Công Chúa đi qua.
Lúc này, Giao Nhân Tộc Công Chúa đột nhiên dừng chân lại.
Thượng Quan Đằng sửng sốt: “Giao Nhân Tộc Công Chúa, sao ngươi không đi?”
Giao Nhân Tộc Công Chúa ngắng đầu, nhìn về phía Thượng Quan Đẳng, ả chậm rãi câu môi, nở nụ cười.
Nụ cười này làm cho Thượng Quan Đẳng sỏn cả gai óc, dù sao Thượng Quan Đằng và Giao Nhân Tộc Công Chúa chỉ là hợp tác tạm thời, kỳ thực hai người đều nghi ngờ lẫn nhau, Thượng Quan Đằng cũng không quên mấy năm nay Họa Phi Giao Nhân Tộc vẫn nằm vùng ở bên người gã chuốc thuốc gã, móc rỗng thân thể gã.
Giao Nhân Tộc là muốn thao túng gã.
Cho nên bây giờ chứng kiến Giao Nhân Tộc Công Chúa dị thường, trong lòng Thượng Quan Đẳng gióng lên tiếng chuông lớn: “Ngươi… ngươi cười cái gì?”
Giao Nhân Tộc Công Chúa buồn bã nói: “Hạ Tịch Quán là phải đuổi, thế nhưng Thượng Quan Quận Chúa ta cũng không thể tha, nếu như Lan Lâu và Hoa Tây đồng thời biến mắt, Giao Nhân Tộc bọn ta đây liền trở thành duy nhất!”
Thượng Quan Đẳng rùng mình, nỗi giận nói: “Ngươi… ngươi to gan!”
Lúc này tay Giao Nhân Tộc Công Chúa khẽ động, Thượng Quan Đằng chỉ cảm thấy trong tầm mắt lóe lên ánh sáng lạnh, gã muốn cử động, thế tốc độ Giao Nhân Tộc Công Chúa rất nhanh, giơ tay chém xuống, một giây kế tiếp một bả đao nhọn cũng đã sâu đậm đâm vào trong ngực gã.
Thượng Quan Đằng đột nhiên đau nhói, sắc mặt trắng bệch: “Người đâu, nhanh…đên đây…”
Thị vệ sau lưng nhanh chóng chạy tới.
Giao Nhân Tộc Công Chúa buông lỏng đao ra, xoay người chạy.
“Quận Chúa, ngài làm sao vậy?”
“Không cần lo cho ta, mau đuổi theo Giao Nhân Tộc Công Chúa, giết không tha!” Thượng Quan Đằng che vết thương của mình, phẫn hận cắn răng nói.
“Vâng.”
Bên kia, Giao Nhân Tộc Công Chúa đang đuổi theo Hạ Tịch Quán, rất nhanh bước chân ả liền ngừng lại, bởi vì Hạ Tịch Quán đã ở phía trước chờ ả.
Trên người Hạ Tịch Quán vẫn là áo choàng trắng đó, cô đã tháo mũ xuống, mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa xõa tung ở đầu vai, bên tai cô căm một đóa hoa trắng nhỏ, gương mặt chưa thoa phần tô son lại phá lệ tuyệt sắc tiên khí, hiện tại cô lặng lặng đứng ở phía trước, đôi mắt trong vắt lóe ra toái quang, chớp mắt tỏa ra hương hoa.
Trong lòng Giao Nhân Tộc Công Chúa giật mình không rõ, rất rõ ràng không ngờ tới Hạ Tịch Quán lại không trốn, mà là đang nơi đây chờ ả.
“Hạ Tịch Quán, vì sao ngươi không trỗn?”