Chương 226: Lục Tiên Sinh Tặng Nhẫn Kim Cương
Gì vậy, Hạ Tịch Quán liền nhớ lại những gì Diệp Linh đã nói với cô trước đây, tất cả ân cần của đàn ông đều vì “chuyện chính buổi tối”. Mặt hàng bán chạy nhất vào ngày lễ tình nhân và ngày thất tịch là quà ư? No, là khách sạn, là bao cao sul Lúc đó Hạ Tịch Quán nghe đã đỏ mặt, đến giờ phút này cô mới thực sự khâm phục Diệp Linh phán chuẩn như thần.
Hạ Tịch Quán đẩy anh: “Lục tiên sinh, nghiêm túc chút đi, sinh nhật em mài!” Cô không thể không nhắc nhở anh.
Lục Hàn Đình ôm eo đẩy cô đến bánh kem trước mặt, sau đó dùng bật lửa đốt nén lên: “Công chúa nhỏ, sinh nhật có muốn ước gì không, em mau ước đi!” Hạ Tịch Quán ngồi trên thảm lông dê, chắp tay nhắm mắt lại.
Điều ước trong sinh nhật lần thứ 20 của cô là ngày này năm sau, là vẫn yêu và được yêu, nguyện nhiều năm sau này, Lục tiên sinh vẫn ở bên cô.
“Ước xong rồi ạ, em thổi nên đây.” Hạ Tịch Quán vừa mở mắt đã thổi tắt hết nến, chúc mình sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc! Lúc này Lục Hàn Đình phủ lên đôi tai trắng như tuyết của cô, nhỏ giọng hỏi: “Lục phu nhân, em ước gì V ậy?” “Không nói cho anh, điều ước sinh nhật nói ra rồi thì không linh nghiệm nữa.” “Lục phu nhân, em đã lớn hơn một tuổi rồi, nên học cách sống thực tế. Chỉ khi em cầu nguyện với anh thì điều ước của em mới thành hiện thực.” Người đàn ông… kiêu ngạo này! Hạ Tịch Quán liếc hắn một cái: “Em sẽ không nói cho anhIl” Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt nai đen láy cùng đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó anh đưa dao cắt bánh cho cô: “Công chúa nhỏ, chúng ta cùng cắt bánh nào.” Hạ Tịch Quán nhận dao và cắt chiếc bánh ra, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra thứ gì đó được giấu trong chiếc bánh, bị cô cắt trúng. Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one
Cô gỡ chiếc bánh ra và thấy đó là… một chiếc nhẫn kim cương.
Một chiếc nhẫn kim cương với thiết kế trang nhã uyên chuyền, những viên kim cương đính phía trên đó lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.
Qủa là một chiếc nhãn kim cương tuyệt đẹp.
Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hàng mi cánh bướm khẽ nháy nháy: “Lục tiên sinh, đây là quà anh tặng em sao?” Lục Hàn Đình nhìn cô: “Em thích không?” Hạ Tịch Quán không ngờ Lục tiên sinh lại lãng mạn như thé, lại còn giấu nhẫn kim cương vào trong bánh, nếu không trêu chọc anh chút thì sao anh có thể biết sự nham hiểm của thế giới này? Hạ Tịch Quán nâng cằm nhỏ lên, ngạo mạn nói: “Lục tiên sinh, anh có thể tỏ tình với em, nói thử xem anh thích em bao nhiêu không hửm?” “Gan to rồi đúng không? Anh thấy em đúng là chán sống!” Lục Hàn Đình đoạt lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tay phải cô, bàn tay to của anh giữ lấy gáy cô cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mỏng của cô.
Hạ Tịch Quán bị anh hôn đến choáng váng, nụ hôn này của anh vô cùng cuồng nhiệt, chẳng những lấy đi hơi thở của cô, mà thật giống như muốn nuốt chửng cô vậy.
Hạ Tịch Quán quay đầu tránh đi, ngón tay mảnh khảnh quét một miếng bánh, trực tiếp xoa lên gò má điển trai của anh: “Lục tiên sinh, anh hư quá, anh lại bắt nạt em!” Nụ hôn bị gián đoạn,Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô bị mình hôn xong, làn da mỏng manh nhuộm hồng như đóa anh đào, còn hấp dẫn hơn cả bánh ngọt.
Lục Hàn Đình lại giữ lấy ót cô, áp cô chạm lên gò má anh tuần của mình: “Liếm cho anh, nếu không… anh ở đây muốn eml” Anh… nói cái gì thế? Trái tim Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập rộn ràng, anh là loại đàn ông nói được làm được, cô sợ tới mức nhanh chóng vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm bánh ngọt trên mặt anh.
Yết hầu Lục Hàn Đình lăn lên lăn xuống.
Lúc này Hạ Tịch Quán đá anh một cái, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Lục tiên sinh, vừa mới tốt đó mà đã biến dạng rồi, rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của anh hay của em hả?” Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one