Chương 1486:
“Em tưởng anh không về.” Liễu Anh Lạc đáp một câu.
“Đúng vậy, ông nội, xế chiều hôm nay con và bà nội còn nhìn thấy, ông và một dì xinh đẹp a ở cùng một chỗ, ông nội, thành thật khai báo, hôm nay có phải ông lấy lý do công việc bận rộn đi chơi với dì kia?”
Bịch Sữa Nhỏ để tỏ lòng mình rất tức giận, nên cậu vòng hai tay đến trước ngực mình.
Lục Tư Tước nhướng mày kiếm, sau đó tròng mắt nhìn Liễu Anh Lạc: “Buỏi chiều gặp anh? Sao lại không gọi?”
Bịch Sữa Nhỏ hừ một tiếng: “Bọn con đương nhiên không muốn quấy rầy chuyện tốt của ông nội rồi! Đúng rồi ông nội, bà nội nói tất cả rồi, tối hôm nay trở về sẽ không tha cho ông, bà muốn ông ngày mai không xuống giường được!”
Trời ạ, Bịch Sữa Nhỏ đang nói cái gì thế kia?
Liễu Anh Lạc hoàn toàn không ngờ tới Bịch Sữa Nhỏ có thể nói như vậy.
Bà nhanh chóng ở dưới bàn đá Bịch Sữa Nhỏ một cước.
“Ha,” Lúc này đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính: “Lục phu nhân, em muốn cho anh ngày mai không xuống giường được?”
“Em không có…”
“Đương nhiên, ông nội xem, đây là bà nội đặc biệt sai người chưng canh cho ông, canh Cẩu Kỷ Ngưu Tiên đó!”
Bịch Sữa Nhỏ nhanh chóng nói.
Nễu Anh Lạc đều trợn tròn mắt, Bịch Sữa Nhỏ làm sao biết đây là canh Ngưu Tiên?
Bà nhanh chóng ý thức được một vấn đề, chẳng lẽ Bịch Sữa Nhỏ vẫn luôn diễn kịch!?
Tiểu Bì Bì ban nãy ngốc bạch điềm đi đâu rồi hả?
Tiểu tâm cơ!
Thật sự rất có tâm cơ!
Lúc này trong tầm mắt tối sầm, Lục Tư Tước cúi thân hình cao lớn xuống, hôn một cái lên trán bà, ông đè thấp tiếng nói thủ thỉ: “Đừng suy nghĩ lung tung, cả ngày hôm nay anh đều ở công ty, Diệp quản gia có thể làm chứng cho anh, Lý Ngọc kia là lúc sau mới gặp phải, cô ta nói có chuyện muốn nói với anh, lên xe anh phát hiện thì cô ta lại chẳng nói gì, nên nửa đường đã đuỏi cô ta xuống rồi.”
Thật không?
Liễu Anh Lạc nhanh chóng đầy ông ra, ông làm cái gì thé, trong phòng ăn, nhiều người như vậy, ông lại hôn lên trán bà.
“A, ông nội bà nội, con đau mắt hột rồi!” Tiểu Bì Bì nhanh chóng dùng tay nhỏ bé che kín hai mắt mình.
Liễu Anh Lạc trực tiếp đẩy Lục Tư Tước ra.
Trên gương mặt anh tuần như đao khắc của Lục Tư Tước nhộn nhạo vẻ sung sướng cùng mềm mại, ông ngồi ở chủ vị của bàn ăn, bắt đầu dùng cơm.
“Tiên sinh, ngài muốn ăn món gì ạ?” Đầu bếp nữ đứng cạnh thận trọng hỏi.
Lục Tư Tước nhìn về phía chén canh Cẩu Kỷ Ngưu Tiên kia: “Chén canh kia đi.”
Đâu bếp nữ múc cho Lục Tư Tước một chén canh.
Thấy ông gọi chén canh này, Liễu Anh Lạc: “…”
Ông hiểu lầm rồi.
Chén canh này không phải bà bảo người chưng, bà cũng không nói làm cho ông ngày mai không xuống giường được, rất rõ ràng, ông tưởng thật.