Chương 1874:
“Chú Cố, chào chú.” Phạm Tư Minh chào hỏi một tiếng.
Nghe tiếng “chú Cố” này, Cố Dạ Cẩn cũng biết là Phạm Tư Minh ngốc bạch ngọt, anh ngắng đầu, quả nhiên ở cửa hàng bán hoa cửa thấy được Phạm Tư Minh, anh đi tới: “Phạm công tử, cậu tới mua hoa à?”
“Đúng vậy, chú Có, chú tới đúng lúc, tôi muốn mua hoa tặng cho Linh Linh, Linh Linh thích loại hoa nào thế ạ?” Phạm Tư Minh tìm hiểu nói.
Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm, ánh mắt của anh rơi vào từng đóa hồng đỏ lớn nở rộ cách đó không xa, Diệp Linh thích hoa hồng đỏ, cũng chỉ có hoa hồng đỏ mới xứng với cô.
“Linh Linh không thích hoa, hoa gì cũng không thích.” Cô Dạ Cân đạm mạc nói.
“Cái gì?” Phạm Tư Minh sửng sốt: “Không thể nào, Linh Linh không thích hoa?”
Có Dạ Cẩn chắc như đóng cột gật đầu: “Linh Linh còn dị ứng với phấn hoa.”
Phạm Tư Minh lộ ra biểu tình thất vọng: “Thì ra như vậy…”
Cố Dạ Cẩn đạm mạc nhìn Phạm Tư Minh, anh cảm thấy rất buồn cười, hiện tại thực sự là con khỉ lông lá từ nơi hẻo lánh nào cũng dám đoạt phụ nữ với anh.
“Có rồi, nếu Linh Linh không thích hoa, vậy tôi liền chuẩn bị cho Linh Linh ngọn nến hình trái tim và bong bóng. Chú Có, chú lớn tuôi rôi, chăc chăn không hiểu,
bây giờ con gái đều thích lãng mạn, tôi đi chuẩn bị, chú Cố tạm biệt.” Phạm Tư Minh đi.
Nhìn bóng lưng Phạm Tư Minh biến mắt, đầu lưỡi Có Dạ Cần đỉnh hàm phải một cái, cô gái anh khổ cực nuôi lớn, cũng không phải là người mà người khác cho một chút lãng mạn cùng dỗ ngon dỗ ngọt liền lừa gạt được.
Loại cảm giác này, làm anh khá là khó chịu.
“Chủ tịch.” Lúc này thư ký riêng đi lên trước.
Cố Dạ Cần từ trên bóng lưng Phạm Tư Minh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh đóng mở đôi môi mỏng: “Đêm nay ở khách sạn bảy sao đặt trước một phòng tổng thống.”
Thư ký riêng sửng sốt, anh ta không ngờ tới lúc chủ tịch nhà mình đang làm việc đột nhiên lại bảo anh ta đặt phòng khách sạn.
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Diệp Linh ở đoàn phim chụp diễn, hơn nữa còn diễn cảnh hôn.
(Kiếp Phù Du} là bộ phim dân quốc về quá trình trưởng thành của nữ chính, nam chính chỉ là nhân vật bên lề, cảnh yêu đương rất ít, nhưng cũng có.
An Sinh trở thành gái hồng lâu đệ nhất của Thượng Hải, trong lúc tình cờ gặp được chỉ huy quân phiệt Triệu Đình vào thời điểm đó, hai người có một cảnh hôn ái muội.
Triệu Đình là do Dương Tân diễn viên mới nổi đang ăn khách tới đóng, Dương Tân là tiểu sinh có cả sắc và tai cùng lưu lượng trong vòng giải trí, lần này đóng nhân vật Triệu Đình là thật sự đo nỉ đóng giày.
Đạo diễn Vương tự giải thích cảnh diễn với Diệp Linh và Dương Tân: “Dương Tân, lát nữa cậu ngồi trên ghế, Diệp Linh, cô chủ động dạng chân ngồi trên đùi Dương Tân, ôm cổ cậu ta, hôn một cái nhé, tôi muốn có cảm giác là một sĩ quan lạnh lùng bá đạo tà mị, hiểu không?”
Diệp Linh gật đầu: “Tôi không có vấn đề.”
Dương Tân cũng gật đầu: “OK.”
“Được, chuyên viên ánh sáng, chuyên viên quay phim chuẩn bị.”
Đạo diễn Vương lui ra, ông xuyên qua màn ảnh nhìn Diệp Linh và Dương Tân chuẩn bị diễn bên trong, Dương Tân đã thay đồ sĩ quan dân quốc, thân hình anh tuần như cây tùng, khuôn mặt điển trai, mà Diệp Linh người mặc sườn xám tơ lụa, gương mặt tinh xảo, đôi môi tô son đỏ thẫm, nét đẹp lạnh lùng như yêu cơ dân quốc.