Chương 975: Lục Hàn Đình, Đứa Bé Này Không Phải Của Anh
Hạ Tịch Quán nghẹn lời.
Ánh mắt Lục Hàn Đình chậm rãi đi xuống, rơi vào vùng bụng bằng phẳng của cô: “Quán Quán, có phải em… còn mang thai không? Anh nhớ, lúc em mới mang thai cũng hay nôn như vậy, em có phải… vẫn chưa phá hư con chúng ta, con của chúng ta vẫn còn ở trong bụng của em, đúng không?”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không đúng.”
“Ha ha ha…” Lục Hàn Đình lại đột nhiên bật cười, từ trong cổ họng bật ra giọng nói trầm thấp mà vui vẻ, anh một tay chống thắt lưng, vui vẻ quay xung quanh mấy vòng: “Nhất định là như vậy, anh đã nói rồi mà, Quán Quán em sao có thể ác như vậy, sao em có thể giết con của chúng ta được chứ.”
“Lục Hàn Đình, anh hãy nghe em nói đã.”
“Anh không muốn nghe em nói, Quán Quán, con nhỏ lừa đảo này, em đã gạt anh rất nhiều lần, anh bắt đầu không tin em rồi, hiện tại anh chỉ tin lời của bác sĩ, anh sẽ gọi bác sĩ qua ngay bây giờ, nơi này là Hoa Tây Châu, em không thông đồng được đám bác sĩ đâu, bọn họ đều là người của anh.”
Lục Hàn Đình nhanh chóng lầy điện thoại ra, cho gọi cho Sùng Văn.
Bởi vì lần trước Hạ Tịch Quán thông đồng với đám bác sĩ, cho nên lần này Lục Hàn Đình đặc biệt cần thận, chuyện này giao cho Sùng Văn làm, bác sĩ đều là người của Tá La môn, vô cùng sạch sẽ.
Rất nhanh tiếng đập cửa liền vang lên, Sùng Văn mang theo một bác sĩ và hai y tá đi đến: “Thiếu chủ, bác sĩ tới rồi.”
Lục Hàn Đình nhìn bác sĩ: “Mau kiểm tra thai cho cô ấy, tôi muốn xác định cô ấy để xem rốt cuộc cô ấy có mang thai hay không.”
“Vâng.”
Bác sĩ đi lên trước, mở hòm thuốc ra, anh ta cung kính nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, hiện tại tôi cần xét nghiệm máu, phiền cô đưa ngón tay ra.”
Hạ Tịch Quán đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng cho thấy không phối hợp.
“Quán Quán, ngoan, lấy máu sẽ không quá đau đâu em, em ráng một chút.” Lục Hàn Đình dịu dàng dỗ cô, sau đó cầm tay của cô đưa cho bác sĩ.
“Thiếu chủ, có kết quả rồi!” Lúc này bác sĩ kêu lên.
Lục Hàn Đình nhận lấy tờ kết quả, bác sĩ đang ở bên cạnh anh giải thích: “Thiếu chủ, Hạ tiểu thư thật sự mang thai.”
Cô thực sự còn mang thai!
Con của anh và cô vẫn chưa mắt!
Một niềm vui cực lớn tràn ngập trong lồng ngực Lục Hàn Đình, tất cả u ám, lạnh lẽo cùng bàng hoàng trong khoảng thời gian này đều biến mắt trong nháy mắt. Một giọng nói rồi vô số âm thanh văng vằng bên tai, Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán không có không muốn đứa bé này, cô ấy không có không muốn mày, cô ấy yêu con, cô ấy yêu mày!
Lục Hàn Đình tiến lên, vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm của Hạ Tịch Quán, ôm cô quay một vòng, anh rất vui vẻ, vui vẻ đến điên rồi: “Quán Quán, vì sao em không nói cho anh, anh cũng biết, em sẽ không rời bỏ anh mà.”
Hai tay Hạ Tịch Quán chống lên bờ vai anh, đẩy anh một cái: “Lục Hàn Đình, anh thả em xuống.”
“Ư.” Lục Hàn Đình nhanh chóng nhẹ nhàng đặt Hạ Tịch Quán xuống đất, anh nửa quỳ, áp khuôn mặt tuấn tú vào trên bụng của cô nghe, còn trao đổi với cục cưng: “Cục cưng ơi, là bố con này.”
Hạ Tịch Quán rũ hàng mi nhỏ dài nhìn người đàn ông giờ phút này, anh nửa ngồi ở trước mặt của cô, bàn tay to dày rộng mà mạnh mẽ mang theo tiếc thương không gì sánh được. Bàn tay ấy bao lấy cái bụng nhỏ của cô vuốt ve, anh còn cuộn ngón tay lên, giếng như gõ cửa gõ một cái lên bụng nhỏ của cô.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán nhanh chóng đỏ lên, đây là lần đầu tiên ba bố con Lục Hàn Đình giao lưu, cũng là lần cuối cùng.
“Lục Hàn Đình…” Hạ Tịch Quán khẽ gọi tên anh: “Con anh đã mắt rồi, hiện tại đứa trẻ trong bụng em không phải của anh.”
Cái gì?
Lục Hàn Đình đột nhiên cứng đờ, anh nâng mí mắt anh tuấn, nhìn về phía Hạ Tịch Quán.
“Thiếu… thiếu chủ…” lúc này bác sĩ nhìn kết quả thai cả kinh nói: “Thời kì Hạ tiểu thư mang thai không đúng, Hạ tiêu thư mới vừa có bầu, đứa bé này chỉ mới được…. hai tuần lễ.”