Chương 2119:
Bốp.
Bố Vương giơ tay lên, tàn nhẫn tát Vương Hạo một bạt tai: “Nghiệt tử, súc sinh, ở đây khôngg đên lượt mày nói chuyện, còn không mau ngậm miệng cho taol”
Bố Vương hận không thể cầm một cuộn băng dán dán miệng Vương Hạo lại, dù sao cũng là bố con, nó muốn chết, cũng không có cần phải kéo ông ta chịu tội thay!
“Bối”
“Câm miệng! Thằng nghịch tử, cả ngày ở bên ngoài gây chuyện thị phi, mày đắc tội một đại nhân vật thần bí, nếu không xong cả nhà đều phải chôn cùng mày đó!” Nước bọt bố Vương bay tung tóe, mắng to.
Vương Hạo cũng bưng cái mặt sưng đỏ của mình, đại nhân vật thần bí, đại nhân vật thần bí gì chứ, Vương Hạo không nhìn thấy đại nhân vật thần bí đâu cả, song nhìn bô sợ hãi sợ như thế, Vương Hạo ngắng đầu, nhìn về phía Cố Dạ Cần.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại nhìn về hướng Cố Dạ Cần, thật giống như đại nhân vật thần bí này chính là Có Dạ Cần.
Nhưng, anh rõ ràng chỉ là một tài xế nho nhỏ thôi mà…
“A… A Sinh,” Bố Vương vẻ mặt lấy lòng nhìn Cố Dạ Cẩn, không ngừng cười xòa nói: “Tôi hiện tại sẽ mang tên súc sinh này về nhà, nghiêm khắc dạy dỗ, nếu như nó còn dám đi ra gây chuyện, tôi liền trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ bố con với nó, tôi coi như không sinh ra đứa con trai này!”
“Còn có Vương Ny Nhị, nó vê sau tuyệt đối không dám đến quấy rầy A Sinh anh nữa đâu, tôi sẽ cho nó biết nó đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng!”
“Chuyện hôm nay đều là lỗi của Vương Hạo và Vương Ny Nhi, hiện tại tôi thay bọn nó xin lỗi A Sinh, xin lỗi mọi người, xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”
Bố Vương đối mặt với mọi người, cúi xuống cái đầu cao quý của kẻ làm chủ là mình, tạ lỗi Cố Dạ Cẩn và mọi người ở đây.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện ngày hôm nay cũng quá kịch tính, tất cả mọi người đều nhìn Cố Dạ Cần.
Trên khuôn mặt tuấn tú kia của Có Dạ Cân không có tâm tình biên hóa nào, Snh lãnh đạm nhàn nhạtđánh mắt từ trên mặt bố Vương, Vương Hạo và Vương Ny Nhi, sau đó dắt tay Diệp Linh: “Bữa sáng sắp nguội rồi, chúng ta về nhà đi.”
Cố Dạ Cần dẫn Diệp Linh đi vào tứ hợp viện, đóng lại cổng.
Trong phòng khách, Cố Dạ Cần buông lỏng tay Diệp Linh ra: “Linh Linh, đi rửa tay, chuẩn bị ăn sáng.”
Diệp Linh hiếu kỳ lại nghi ngờ đánh giá Cố Dạ Cẩn: “A Sinh, anh có quen biết ông chủ vườn kia không, tôi cảm giác ông ta rất sợ anh.”
Cô Dạ Cân cũng không đề lộ thân phận của mình, bởi vì anh còn cần dùng thân phận tài xế này ở cạnh Diệp Linh, anh câu môi mỏng: “Tôi có người bạn quen với ông ta.”
“Bạn? Vậy phải cảm ơn người bạn kia của anh thật tốt đấy nhé.” Diệp Linh chân thành nói.
“Tôi biết rồi, nhanh đi rửa tay.”
“Được.” Diệp Linh vui vẻ đi rửa tay.
Nhìn bóng lưng Diệp Linh biến mất trong tầm mắt của mình, Cố Dạ Cần từ trong túi quần lấy điện thoại ra, bắm một dãy số.
“Alo, làm cho Vương gia biến mắt khỏi chô này, sau này tôi không muôn gặp lại bọn họ.”
Nếu như không phải vì Diệp Linh, nhân vật nhỏ như Vương gia vậy còn chưa đủ để anh lãng phí thời gian, thủ đoạn đối đãi địch nhân của anh luôn nhất quán như vậy, diệt cỏ tận gốc, tuyệt không mềm tay.