Chương 2397:
Cô nhắm nghiền mắt, ép buộc chính mình đừng nghĩ đến quá khứ ấy nữa, thế nhưng, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt vừa nhìn thấy trên chiếc xe van đó, khuôn mặt xa lạ mới tinh kia.
Gương mặt đó so với Tiêu Thành trước đây càng thêm anh tuần hơn một chút, càng thêm thuận mắt cô.
Hà Băng rất nhanh lại mở mắt ra, không được, cô không thể để anh cứ vậy rời đi.
Dựa vào cái gì anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, anh đến cùng có phải là Diệp Minh hay không, cô nhất định phải có được đáp án.
Chiếc xe van lái ra khỏi thành phố Hồng Khẩu, ở cửa khẩu chậm rãi ngừng lại.
Diệp Minh vươn tay bật đèn trong xe, ngón cái và ngón trỏ “xoát” một tiếng rút ra dây lưng n to lớn màu đen bên hông, anh kéo xuống quần mình rủ mí mắt anh tuấn nhìn, bên đùi anh đã có một dấu răng bắt ngờ.
Quanh dấu răng đều là tơ máu, động vào còn thấy đau.
Vật nhỏ này!
Anh vươn lòng bàn tay to sờ lên dấu răng thanh tú đó, cô hẳn là hận anh lắm nên mới cắn ác như vậy.
Lòng bàn tay to vuôt ve dâu răng kia, anh đột nhiên yêu thích không nỡ rời tay, đây là cô lưu lại dấu vết trên người anh, vừa rồi cô ngã trong ngực của anh, trên người anh còn lưu lại mùi thơm của cô.
Thế nhưng, anh phải đi rồi.
Cô không nhận ra anh, thế cũng tốt, cô có cuộc sống hạnh phúc, mà anh phải trở về núi, về sau bọn họ chính là hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp lại nhau.
Diệp Minh thu tay về, chuẩn bị đạp chân ga.
Thế nhưng lúc này một xe cảnh sát hú còi inh ỏi đên, cảnh sát mặc đông phục cản anh lại: “Thật ngại quá tiên sinh, anh bây giờ không thể rời đi.”
Diệp Minh: “Vì sao?”
“Vừa rồi chúng ta nhận được điện thoại báo cảnh sát, nửa giờ trước anh có phải đã gặp một người không? Người kia nói vật quý trọng trên người cô ấy đã bị mắt, nghỉ ngờ bị ngươi trộm, hiện tại anh cả người lẫn xe đều phải theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra.”
“..” Mặt mày Diệp Minh âm lại, Hà Băng, lại là côi Cô dĩ nhiên gọi điện thoại báo cảnh sát, nói anh trộm vật quý trọng trên người cô?
Vật quý trọng gì chứ?
Anh cũng không thấy cô mang theo vật gì quý trọng lên xe, đây quả thực là nói dối.
Cô dám bôi nhọ anh là… trộm?
Thực sự là phản thiên rồi!
Diệp Minh không tiện tiết lộ thân phận của mình ra, nên anh bị mang về đồn cảnh sát.
Anh ngồi trong một căn phòng nhỏ, nơi đây yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.
Không biệt qua bao lâu, bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó cửa phòng được mở ra.
Diệp Minh ngắng đầu, anh ở cạnh cửa thấy được Hà Băng.
Hà Băng tới.
Hà Băng đi tới, ngồi đối diện với anh, cô nhìn một cái, anh đã đeo lên chân giả, không trống rỗng giống như lúc thấy ở xe tải nữa.
Thấy cô ánh mắt vẫn rơi vào trên đùi phải tàn tật của mình, Diệp Minh chủ động lên tiếng, giọng nói anh vừa thấp vừa khàn, nghe phá lệ từ tính: “Cô mắt vật gì quý trọng?”
Anh mặt Hà Băng rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, đột nhiên nói: “Anh rất giống người đàn ông lúc trước tôi quen.”
Diệp Minh dừng một chút, không nói chuyện.