Chương 1072: Bố Con Giao
Chiến Oa âm thanh dễ nghe quá, Tiểu Tinh Tinh mặc dù mới ba tuổi, nhưng cô bé nhưng là vô củng nhan khống và thanh khống(*).
(*) Nhan khống: Ham mê sắc đẹp. Thanh khống: Si mê âm thanh.
Tiểu Tinh Tinh nâng đầu nhỏ lên, chú trước mắt thật là cao nha, giống như cây đại thụ che trời vậy, cô bé phải rất nỗ lực rất nỗ lực ngước cổ lên mới có thể thấy được mặt của chú kia, rốt cuộc, cô bé mới nhìn thấy được khuôn mặt tuần tú như điêu khắc kia của Lục Hàn Đình.
Oa, chú đẹp trai quá à.
Tiểu Tinh Tinh vẫn cảm thấy mẹ mình là người đẹp nhất trên thế giới này, hiện tại người đàn ông này vậy mà cũng đẹp hệt như mẹ.
Tiểu Tinh Tinh đụng vào đùi Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình và Lục Thần Dịch chia tay, mới đi ra tới liền bị một cục bột đụng tới, anh rũ mí mắt anh tuấn nhìn Tiểu Tỉnh Tinh, rất nhanh con ngươi anh co rụt lại, thất thần chốc lát.
Bởi vì khuôn mặt nhỏ tiểu mỹ nhân này của Tiểu Tinh Tinh cực kỳ giống Hạ Tịch Quán.
Tiểu Tinh Tinh lau nước mắt, sau đó chu cái miệng nhỏ, non nớt hỏi: “Chú ơi, xin hỏi một chút, chú có nhìn thấy anh con đâu không ạ?”
Làn da cô bé trắng hồng, nhìn như thể bóp được ra nước, nhất là ánh mắt của cô bé hệt như ánh sao lóe sáng, nháy.
mắt một chút là có thể hạ gục mọi người bằng sự đáng yêu. Lục Hàn Đình hoàn hồn, chắc là cô bé đi lạc, nên anh giương mắt nhìn chung quanh, sau đó lắc đầu: “Chú không thấy.”
Tiểu Tinh Tinh Nhất nghe nói như thế nước mắt liền tí tách rơi xuống, cô bé khóc lớn: “Hức, hu hu… con nhớ anh trai, con nhớ mẹ…”
Trên mặt cô bé treo giọt nước mát, trong đầu Lục Hàn Đình liền hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ lê hoa đái vũ kia của Hạ Tịch Quán, không biết cô khi còn bé có phải cũng trắng trẻo mũm mĩm như vậy không, đặc biệt thích khóc.
Vào giờ khắc này, trái tim cứng rắn của anh bỗng mềm mại khó tả, anh tiễn lên máy bước, ngồi xổm người xuống trước mặt cô bé, anh tận lực thả mềm giọng nói: “Con tên là gì?”
Tiểu Tinh Tinh vừa khóc vừa lau đôi mắt mình, một đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt: “Con tên là Tinh Tinh ạ.”
Tỉnh Tỉnh?
Là bởi vì ánh mắt của cô bé đặc biệt giống như những vì sao vụt ngang trên thiên không sao?
Lục Hàn Đình gợi lên khóe môi: “Tinh Tinh, như vậy đi, anh con tên là gì, chú sẽ sai người đi tìm giúp con.”
Tiểu Tinh Tinh hít vào một hơi rồi đáp: “Anh con tên là Bì Bì”
Lục Hàn Đình: *…”
Hắc tuyến nổi lên trán, Bì Bì, Tinh Tinh? Người lớn nhà này có phải đặt tên quá tùy tiện rồi không?
“Tinh Tinh, vậy mẹ con tên là gì, hoặc là con có nhớ số di động của mẹ con không, chú giúp con gọi điện thoại cho mẹ.”
Tiểu Tinh Tinh suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Mẹ con cứ gọi là mẹ thôi, còn nữa số di động là cái gì?”
Lục Hàn Đình: “…” Phụ huynh nhà này dạy trẻ kiểu gì vậy?
Tiểu Tinh Tinh thấy Lục Hàn Đình như vậy, “oa” một tiếng, khóc lớn trực tiếp biến thành khóc thét.
Lục Hàn Đình cả kinh: “Tinh Tỉnh, con làm sao vậy, sao tự dưng khóc lợi hại như vậy?”
“Bởi vì chú khinh bỉ con.”
“Chú không có.” Lục Hàn Đình vô cùng đứng đắn nói.
“Chú nói dối, biểu tình ban nãy của chú giống hệt anh con, anh con đôi khi cũng nhìn con như vậy.”
Lục Hàn Đình: “…” Đây là gia đình kỳ lạ gì thế này?
Anh vươn bàn tay to giúp Tiểu Tinh Tinh lau nước mắt, chưa từng dỗ cô bé nào nhỏ như vậy, cho nên anh từ ngữ anh có chút gượng gạo: “Tinh Tinh, ngoan, đừng khóc nhé? Chú không khinh bỉ con.”
Tiểu Tinh Tinh không để ý tới anh, nước mắt của cô bé càng lau càng nhiều.
Lục Hàn Đình có chút luống cuống tay chân, đối mặt với một nắm gạo nhỏ như thế, anh đã cảm thấy khớp xương cả người đều mềm nhũn, loại cảm giác này rất kỳ quái, anh chưa từng có.
Lục Thần Dịch là một tay anh nuôi nắng, theo lý thuyết anh cũng làm ông bố bỉm sữa ba năm rồi, nhưng Lục Thần Dịch là con trai, anh có thể tự tay đánh mông Lục Thần Dịch.
Thế nhưng cô bé trước mắt này mềm mại như cục bột, như làm từ nước vậy, làm anh không dám đụng vào.
Anh rất thích cô bé này, tim của anh như có một cây lông vũ xẹt qua, tạo nên từng vòng sóng rung động, anh cảm giác trái tim của mình được lắp đây.
Anh cũng không biết vì sao, dung mạo cô bé này rất giống với Hạ Tịch Quán, là phiên bản thu nhỏ của cô.
“Tinh Tinh, con rơi giày rồi, chú đeo giày lại cho con nha.”
Trên chân Tiểu Tinh Tinh rơi một chiếc giày, lộ ra bít tất nhỏ màu vàng sữa bên trong, vô cùng đáng yêu.
Lục Hàn Đình nhặt giày lên, sau đó ôm ngồi Tiểu Tinh Tinh lên đùi của mình, giúp cô bé xỏ xong giày.
Lúc này Tiểu Tinh Tinh lại thấy được kẹo que trong tủ kính cửa hàng kia, cô bé nhịn không được nhìn nhiều máy lần.
“Tinh Tinh, con muốn ăn kẹo que kia sao? Chú mua cho con.” Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua Sùng Văn sau lưng, Sùng Văn nhanh chóng đi mua.
Tiểu Tinh Tình xòe hai tay nhỏ: “Chú, con không nhận đâu ạ, mẹ và anh nói không thể tùy tiện ăn đồ người khác cho.”
Tốc độ Sùng Văn rất nhanh đã mua được kẹo que, Lục Hàn Đình đưa kẹo que cho Tiểu Tinh Tinh: “Chú không phải người xấu, cầm đi!”
Tiểu Tinh Tinh nắm kẹo que, nhưng không có ăn, tuy cô bé cũng hiểu được chú trước mắt không phải người xấu, nhưng cô bé nhất định phải có ý thức an toàn: “Chú ơi, con cảm ơn chú ạ.”
Lục Hàn Đình vừa nhìn đã biết cô bé này được giáo dục tốt, không biết nhà ai có thể sinh ra cô con gái đáng yêu như vậy: “Tinh Tinh, bố con đâu?”
Tiểu Tinh Tinh đang nắm kẹo que khẽ sững sờ, cô chớp đôi mắt to vô trí không hiểu Lục Hàn Đình: “Bố? Cái gì là”
Tiểu Tinh Tinh lời còn chưa nói hết, chợt bên tai liền truyền đến một giọng nói non nớt: “Đừng nhúc nhích, buông em gái xuống, giơ hai tay lên!”
Tiểu Bì Bì đã trở về.
Ban nãy Tiểu Bì Bì đuổi theo Lục Thần Dịch, thế nhưng rất đáng tiếc không đuỏi kịp, Lục Thần Dịch lên xe, rồi phóng đi.
Tiểu Bì Bì nghĩ thầm nguy rồi, cậu đã ném em gái nhỏ trong sân bay, nên cậu nhanh chóng chạy về.
Lục Hàn Đình đang nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh, cũng không có chú ý tới phía sau, nghe được âm thanh anh nhanh chóng đứng thẳng thân, sau đó xoay qua chỗ khác, sau đó quay lại thì thấy được Tiểu Bì Bì cách đó vài bước.
Hiện tại Tiểu Bì Bì cầm trong tay một khẩu súng đồ chơi, cậu nhắm nòng súng ngay đầu Lục Hàn Đình.
Sùng Văn cả kinh, bởi vì anh ta cũng không hề chú ý Tiểu Bì Bì đến từ lúc nào, một đứa trẻ ba tuổi lại thần không biết quỷ không như vậy vòng qua một đám hộ vệ đến gần bọn họ.
“Bạn nhỏ…” Sùng Văn muốn nói chuyện.
Lục Hàn Đình nhanh chóng liếc nhìn Sùng Văn, ý bảo anh ta lui.
“Thiếu chủ.” Sùng Văn đi tới bên cạnh Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình híp cặp mắt thâm thúy nhìn Tiểu Bì Bì đứng cách đó mấy bước, thấp giọng nói: “Trong tay nó mặc dủ là súng đồ chơi, nhưng thuật bắn súng của nó… là bách phát bách trúng.”
Cái gì?
Sùng Văn khiếp sợ nhìn Tiểu Bì Bì, một đứa trẻ còn búng mùi sữa nhìn cũng trạc tuổi Dịch Dịch tiểu thiếu gia nhà mình, Sùng Văn vẫn cho là Dịch Dịch tiểu thiếu gia đã rất biến thái rồi, bây giờ lại xuất hiện một đứa trẻ ba tuổi khác, thuật bắn súng đã xuất thần nhập hóa.
Trời ạ, thế giới này làm sao vậy, lẽ nào đã là đứa trẻ từ trên trời xuống sao?
Sùng Văn lui xuống, Lục Hàn Đình ngược lại thản nhiên giơ hai tay lên, anh từ trên cao nhìn xuống Tiểu Bì Bì: ‘Bạn nhỏ, người bảo chú giơ hai tay lên, con tuyệt đối là người thứ nhất!”