Chương 417: Hạ Tịch Quán Đã Đưa Đến Tận Giường Anh Rồi
Hạ Tịch Quán tạm thời không muốn nói cho Diệp Linh
biết chuyện mình ly hôn với Lục tiên sinh, có lẽ cô vẫn
chưa từ bỏ ý định với cuộc hôn nhân này, cô vẫn chưa
muốn ly hôn.
“Linh Linh, chuyện đến Đề Đô để hai ngày sau rồi bàn
tiếp đi, trước tiên phải giải quyết Lý Ngọc Lan Hạ
Nghiên Nghiên đã, hôm nay cậu ở cùng tớ một ngày
rồi, buổi tối tớ phải canh đêm cho ông nội, cậu mau
trở về đi.”
Diệp Linh nắm cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch
Quán, đau lòng nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của cô: “Tớ
không mệt, tớ ở lại với cậu.”
“Linh Linh, cậu về đi, lát nữa tớ bảo Lục tiên sinh đến
ở cùng tớ.”
Diệp Linh nhướng hàng mày lá liễu: “Cũng đúng, tối
nay Lục tiên sinh nhất định sẽ đến ở cùng cậu, vậy tớ
về trước, có việc gì thì gọi cho tớ.”
Diệp Linh rời đi, Hạ Tịch Quán trở lại phòng, cô dùng
khăn tắm lau người cho ông nội.
Cơ thể của ông nội đã hóa lạnh, không còn chút hơi
ấm, nhưng mới giây trước thôi, bàn tay của ông vẫn ở
trên đầu cô, âu yếm vuốt ve.
Hạ Tịch Quán ngồi bên giường, lúc không còn ai, đêm
khuya bao trùm nỗi mắt mát và cô đơn, nước mắt lại
rơi, cô không kìm được khóc ở bên giường.
Trái tim cô trống rỗng.
Thân nhân cuối cùng đã qua đời, Hạ gia lại chẳng phải
nhà cô.
Cô vốn đã có mái ấm riêng của chính mình, là mái ám
cùng Lục tiên sinh, nhưng, Lục tiên sinh cũng không
cần cô nữa.
Cảm giác như quay trở lại mười một năm trước, cô bé
chín tuổi bị vứt xuống nông thôn, mắt đi tất cả.
Hạ Tịch Quán lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của
Lục Hàn Đình, cô đăm đăm nhìn dãy số ấy, cuối cùng
cũng không có dũng khí gọi, dù thời khắc này cô rất
muốn, rất muốn Lục tiên sinh đến cạnh mình.
Choáng đây trong trí óc là hình ảnh sáng nay ở thư
phòng, anh lạnh lùng bạc tình nhìn cô, lấy gối đập vào
người cô, bảo cô cút ra ngoài.
Hạ Tịch Quán không dám gọi điện cho anh nữa, sau
khi ông nội qua đời, trong lòng bi thương chảy thành
sông, cô cũng không dám đưa mình đến trước mặt
anh, để anh làm mình thêm đau.
Đêm khuya rất nhanh đã phủ xuống, cả bệnh viện đều
yên tĩnh, không còn chút âm thanh nào.
Đúng lúc này, trên hành lang vang lên tiếng bước
chân đều đặn, cửa cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một
thân ảnh cao thẳng vọt vào trong tầm mắt, Lục Hàn
Đình tới.
Lục Hàn Đình mặc một chiếc áo khoác đen, bờ vai
cứng ngắc lắm tắm sương gió từ bên ngoài, có lẽ đã
hai ngày rồi anh chưa cạo râu, chỉ chít râu trên chiếc
cằm kiên nghị, cả người toát lên vẻ thâm trầm lại xa
cách lạnh lùng, khí thế dọa người chạm vào.
Lục Hàn Đình bước vào, Hạ Tịch Quán nắm chặt tay
ông nội, nằm ở bên giường, cô khóc mệt, đã ngủ rồi.
Thân hình cao lớn đứng ở bên giường, anh nhìn
xuống cô gái đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn còn
vương lệ, mắt mũi đỏ bừng, hàng mi mảnh khảnh
buông xuống, phía trên đọng vài giọt lệ lay lắt chưa
rơi, có một loại vẻ đẹp yếu đuối mong manh, trông vô
cùng đáng thương.
Trái tim Lục Hàn Đình như bị ai siết chặt, anh chậm rãi
đưa tay ra lau giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô.
Cô gái trong giấc ngủ cảm nhận được đầu ngón tay và
nhiệt độ cơ thể quen thuộc của anh, cô khẽ động,
dùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cà vào đầu
ngón tay anh, mềm mại hệt như chú mèo nhỏ.
Lục Hàn Đình nghiêng người, trực tiếp ôm ngang cô lên.
Anh không đặt cô lên giường, mà tự mình ngồi lên
đầu giường, ôm cơ thể mảnh khảnh của cô vào lồng
ngực, để cô ngủ trong ngực mình.
Đôi môi mỏng của anh rơi trên trán cô, chậm rãi trượt
xuống, hôn lên đôi mắt sưng vù của cô, hôn lên hàng
mi đọng nước mắt, hôn lên cánh mũi, hôn lên gương
mặt cô, cuối cùng cọ xát đôi môi đỏ mọng của cô.
“Quán Quán…”
Anh khản đặc gọi tên cô.