Chương 1952:
“Cô ta không cần anh nữal”
Cố Dạ Cẩn cảm thấy cả thế giới đều xoay tròn trước mắt anh, nỗi kinh hoàng và bất an như thuỷ triều xông tới, chớp mắt đã bao phủ anh lại rồi.
“Người đâu!” Anh rồng to.
Vài hộ vệ áo đen nhanh chóng đi vào, chờ đợi phân phó.
“Đi tìm, nhanh đi tìm, cho dù lật tung cả thành phô này cũng phải tìm được cô ấy trở về!” Cố Dạ Cần từ trong cổ họng gầm ra âm tiết đáng sợ, gân xanh trên trán nỗi lên hét.
“Vâng thưa sếp.” Nhóm hộ vệ áo đen xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Cố Dạ Cần lại đột nhiên lên tiếng.
Anh phát hiện dị thường, không thích hợp, thực sự không thích hợp, vừa rồi anh là hoảng hồn, anh phải để cho mình tỉnh táo lại trước.
Anh tận mắt nhìn Diệp Linh vào căn phòng này, cô không đi ra khỏi phòng, vậy đã nói rõ… cô còn ở trong phòng.
“Các cậu đều đi ra ngoài đi.” Cố Dạ Cân đôi chủ ý.
Đám hộ vệ áo đen nghe lời đi ra, còn đóng cửa phòng lại.
Con ngươi âm trầm của Cố Dạ Cần sắc bén quét hết chỗ có thể giấu người trong phòng, anh tận lực khắc chế tâm tình của mình, tiếng nói khàn khàn lộ ra vài phần dỗ dành cưng chiều: “Linh Linh, em đang ở đâu?”
Bươc chân Cố Dạ Cần nhẹ nhàng đi trên thảm, anh vươn tay dò xét mở ra rèm cửa sổ, kiểm tra từng góc: “Linh Linh, anh biết em ở đây, em nghe được giọng của anh, đúng không?”
“Anh thừa nhận anh bây giờ còn rất tức giận, em mau ởi ra đi, nếu như anh có thể lên tiếng, nói không chừng anh cũng sẽ dễ dàng dỗ được.”
Không ai đáp lại anh.
Trong phòng thủy chung yên tĩnh, vang vọng chỉ có thanh âm của chính anh .
Cố Dạ Cẩn không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, vô cùng hoảng hốt, anh tìm mỗi một góc từng gian phòng, cũng không có tìm được thân ảnh cô.
Cô đi đâu?
Cô đến tột cùng ở đâu?
Thần kinh Cố Dạ Cần căng chặt, bất cứ lúc nào cũng sẽ gãy đoạn, lúc này ánh mắt của anh rơi vào tủ quần áo, anh đi tới.
Cố Dạ Cần vươn tay, kéo ra tủ quần áo.
Trong tủ treo quần áo của anh, áo sơmi tây trang được là phẳng, thoáng nhìn qua không có ai.
Thế nhưng cơ thể Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ, bởi vì, anh tìm được Diệp Linh.
Diệp Linh trôn trong tủ quân áo, co thành một khối nho nhỏ rúc trong góc tủ, trước khi cửa mở rất tối, một chút sáng cũng không có, cô lặng lặng trốn bên trong.
Dây thần kinh căng thẳng của Cố Dạ Cần nhìn thấy của cô giờ khắc này rốt cục được giãn xuống, hoang mang bất an trong lòng cũng từ từ hạ, anh mím môi lên tiếng: “Diệp Linh.”
Diệp Linh vẫn duy trì tư thế đó, hai chân cuộn lại, hai tay ôm đầu gối của mình, cô từ từ nhắm hai mắt, dường như đã ngủ rồi.
Cố Dạ Cẩn giận, khi anh đang binh hoang mã loạn, cô lại ngủ vùi nơi đây.