Mục lục
Cưng chiều cô vợ trời ban - Hạ Tịch Quán (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 920: Cô Phải Rời Đi

Nói rồi anh chôn đầu vào làn tóc cô, giọng nói khàn khàn thắm vẻ uễ oải nhàn nhạt: “Quán Quán, anh hơi mệt, để anh ngủ một lát thôi.”

Trong lòng ôm cơ thể mềm mại, trong chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng trên suối tóc của người phụ nữ, hai mắt Lục Hàn Đình nhắm nghiền.

Rất nhanh, anh đã ngủ say.

Hạ Tịch Quán nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của anh, anh thế mà cứ vậy mà ngủ!

Chẳng lẽ anh định qua đêm ở chỗ cô?

Hôm nay là đêm tân hôn của anh và Lệ Yên Nhiên, lẽ nào anh không quay về sao?

Hạ Tịch Quán giật mình.

Trong lúc ngủ mơ người đàn ông rên khẽ một tiếng, chất giọng trầm thấp kia quá mức câu người, anh mơ hồ nỉ non: “Quán Quán ngoan, để anh ôm như vậy một lát thôi.”

Anh đã quá mệt mỏi, hiện tại đã rạng sáng, rất nhanh trời sẽ sáng, anh muốn ngủ một lúc, nhưng anh sợ cô trốn, chỉ ôm cô như vậy mới khiến anh có cảm giác an toàn.

Anh sợ biết bao, vừa mở mắt cô đã không còn đây.

Trái tim Hạ Tịch Quán đan xen xấu hỗ và phẫn hận, còn có nhàn nhạt ủy khuất cùng bắt lực.

Thân thể mềm mại đều bị anh ấn vào trong lòng, người đàn ông tràn đầy vẻ dương cương, hơi thở mê người phủ xuống, giống như một tắm lưới chằng chịt bao vây cô, như thể cô có làm gì cũng không thoát được.

E rằng không cách nào thoát được, dù đang ngủ anh cũng muốn bá đạo giam cầm cô như vậy.

Hàng mi dài ẩm ướt tách tách rung động, Hạ Tịch Quán ở trong ngực người đàn ông đỏ ửng viền mắt, cách giam cầm này phải chăng là sự níu kéo không tiếng động lại cố chấp của anh?

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã thành chấp niệm anh không thể buông.

Thế nhưng, cô vẫn muốn rời đi.

Cô ở đây, cả đời anh đều phải bị Lệ Yên Nhiên quản chế.

Cô ở đây, phải cùng Lệ Yên Nhiên chia sẻ một người đàn ông.

Cuộc đời của cô không nên dừng ở bước đường này.

Cô phải rời đi.

Sáng sớm hôm sau.

Lục Hàn Đình chậm rãi mở mắt ra, anh đưa tay đi ôm thân thể mềm mại thơm ngát kia, nhưng bên người trống không, Hạ Tịch Quán đã biến mắt.

Anh lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên mở ra, anh ngồi dậy.

Cô đi đâu rồi?

Bên ngoài có vệ sĩ trông chừng, cô không ra ngoài được.

Lục Hàn Đình mím môi lạnh lẽo, đứng dậy xuống giường, anh dùng bàn tay rõ khớp xương đè xuống miệng vết thương trên ngực trái mình kia của mình, vầng trán túa ra một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt anh tuấn dần dần trở nên trắng bệch.

Rất đau.

Nhiệt độ trên người cũng nóng rực, tối qua không xử lý vết thương kịp thời đã khiến vết thương nhiễm trùng lỡ loét, anh phát sốt rồi.

Thế nhưng cơn đau thể xác lại chẳng hề hà gì, không thấy Hạ Tịch Quán, anh cảm giác tim mình trống rỗng.

Rốt cuộc cô đã đi đâu?

Căn phòng lớn như thế cũng không có bóng người xinh xắn kia của Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình nhanh chóng quét mắt một vòng, sau đó đưa mắt tập trung trên ban công.

Anh bước từng bước trầm ổn đi tới, “xoẹt” một tiếng, kéo ra rèm cửa số.

Hạ Tịch Quán vẫn còn ở trên ban công, hai cánh tay ôm lấy chính mình an tĩnh ngồi trong góc phòng ở ban công, khuôn mặt lớn chừng bàn tay gối lên đầu gối, hàng mi dài thõng xuống từng sợi, cô nhắm mắt say ngủ.

Cửa số mở ra một khe hỡ, gió lạnh bên ngoài lay động lấy mái tóc bên quai hàm cô, ngay cả làn váy trên người cũng tạo thành độ cong trong trẻo lạnh lùng trên không trung, cả người cô hư không khiến người ta không thể nào bắt được.

Trái tim Lục Hàn Đình chợt đau nhói, như có một bàn tay dùng sức siết lấy trái tim anh, mỗi một hơi thở đều đau thấu tim.

Chậm rãi vươn bàn tay rõ khớp xương, anh bề cô gái lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK