Chương 2106:
Diệp Linh thừa nhận mình đỏ mặt, nhưng cô không thừa nhận mình đã phát sốt, cô vươn tay sờ sờ trán mình: “Không có mà, tôi mới không phát sốt.”
“Bốp” một tiếng, Cố Dạ Cần một tay chống trên vách tường bên người cô, sau đó đè người xuống, khuôn mặt tuần tú không ngừng để sát vào hướng cô: “Em là thật sự không hiểu, hay là ở trước mặt tôi giả vờ không hiểu, phát sốt của tôi cũng không phải là phát sốt em vừa hiêu.”
Hả?
Diệp Linh ngây ngốc nhìn anh vài giây, đầu “oanh” một tiếng nỗ bùng, sốt của anh chẳng lẽ là cái kia*…?
*Phát sốt: bên Trung từ gốc là 4#, dịch thô là phát nóng, phát hỏa, ý của anh Cần là kiểu trong người nóng nực, kiểu chưa được thỏa mãn…
“Anh, anh tại sao có thể nói ra những lời này, anh vô sỉ!” Diệp Linh sợ ngây người, cô cắn răng mắng anh.
Tâm trạng Cố Dạ Cần rất tốt, mặt tràn đầy ý cười: “Tôi nghe nói esfrogen và progesterone của phụ nữ mang thai sẽ tăng mạnh, lúc đó sẽ có một số nhu cầu sinh lý. Tôi có thê hiêu được tât cả những điều này, vì vậy em cứ hào phóng thừa nhận, tôi sẽ không cười nhạo em”
Diệp Linh cảm thấy miệng của người đàn ông này là quỷ gạt người, cô còn chưa thừa nhận, anh đã “ha ha” cười to chê cười cô!
“Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, anh đi ra đi, tôi muốn trở về phòng của mình!” Diệp Linh để hai tay trên ngực anh, đầy anh ra phía ngoài.
Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua đôi tay nhỏ bé của cô: “Đã không kịp chờ đợi hạ thủ như thế à? Xem ra làm tài xế của em thật khó khăn, nhất định phải thỏa mãn tất cả các phương diện…nhu cầu của em.”
Anh ở hai chữ “nhu câu” này đè càng nặng giọng.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh đã sôi sùng sục, người đàn ông này thật sự là… quá đáng ghét!
Diệp Linh nhanh chóng thu tay mình lại, sau đó chui đầu từ dưới cánh tay anh ra ngoài, trực tiếp bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, Cố Dạ Cần cười ra tiếng, trước đây cô là một người lãnh cảm, còn sản sinh ra phản ứng cực độ bài xích và chán ghét với đàn ông, nhưng bây giờ cô đang chậm rãi thay đổi.
Cô trở nên càng ngày càng tốt rồi.
Tối hôm qua Diệp Linh trở lại trong phòng của mình, cô vừa xấu hỗ vừa giận dữ, cô thật sự không nghĩ ra mình làm sao lại bị một người tài xế trêu đến thua cuộc, khí tràng trước kia của cô đi đâu rồi, bằng lý thuyết và kinh nghiệm phong phú như thế của cô đối đáp với một người tài xế cũng đủ để trên cơ.
Không được, cô phải gỡ gạc lại.
Diệp Linh ra cửa, lúc này bên tai liền vang lên một tiếng nói thấp thuần từ tính, “Rời giường rồi à, qua đây ăn sáng.”
Diệp Linh quay đầu nhìn lại, Cố Dạ Cần thân cao chân dài đứng trong phòng khách, anh hôm nay mặc áo sơmi màu xanh lam sẫm, phía dưới quần tây dài đen, quần áo là nóng không chút nếp nhăn, cả người cao quý ưu nhã.
Sáng sớm, anh đã vì cô chuẩn bị xong bữa sáng.
Song nhớ tới chuyện tối qua, anh trêu tức cô đủ kiểu, sắc mặt Diệp Linh liền có chút mắt tự nhiên.
Thế nhưng thật sự cô có chút đói bụng, hơn nữa đói bụng tại sao không đi ăn, trừ phi chột dạ.
Có chột dạ cũng là anh chột dạ, cô tuyệt đối sẽ không chột dạ.
Vì chứng minh mình, Diệp Linh nhắc chân nhỏ đi tới trong phòng ăn, sau đó ngồi xuống, trên bàn cơm đặt hai chén cháo nhỏ, mấy món ăn tinh xảo, còn có trứng gà và sữa bò.
Rât phong phú.