Chương 312: Hứ, Cái Đồ Sắc Quỷ Này!
Diệp Linh không cần nghĩ cũng biết người kia động tay động chân, cô đứng dậy: “Chắc là có trục trặc gì đó rồi, cũng trễ rồi, chúng ta két thúc thôi.”
Người trợ lý lại gật đầu lia lịa. Buỏi livestream hôm nay mang lại lợi nhuận khủng khiếp, lời của Diệp Linh đều là thánh chỉ : “Diệp mỹ nhân, vậy cô hãy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ để hậu trường tính toán lợi nhuận hôm nay, sau đó để kế toán gửi tiền đến tài khoản cô.
Diệp Linh rất hài lòng, cô chọn phòng livestream này cũng là vì thanh toán nhanh chóng: “Được rồi, vậy chúng tôi ở đây chờ.”
Có người mang đồ tráng miệng và trà sữa đến, Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoa bóp hai chân Diệp Linh, đấm bóp vai cô: “Linh Linh, cậu mệt rồi nhỉ, sao mà cậu có thể bán được nhiều đồ như thế chứ, tớ xem mà cũng ngây người theo luôn.”
Ngón tay trắng nõn mềm mại của Diệp Linh lấy chiếc váy ngắn hai dây màu trắng ra, nháy mắt nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, đây là thứ tớ để lại cho cậu.”
Hạ Tịch Quán nhìn thiết kế hai dây, vành tai trắng như tuyết đỏ bừng, xua xua hai tay nhỏ bé: “Đây là cái gì, tớ không cần!”
Diệp Linh bỏ chiếc váy trắng nhỏ vào trong túi rồi nhét cho Hạ Tịch Quán: “Lục tiên sinh sẽ thích.”
Lại là Lục tiên sinh sẽ thích …
Hạ Tịch Quán nghiêm túc thanh minh: “Sao có thể chứ, Lục tiên sinh không phải loại người như vậy!”
Diệp Linh dùng ánh mắt quyến rũ liếc Hạ Tịch Quán một cái, quỷ mới tin cậu.
Hạ Tịch Quán: “…”
“Ting” Một tiếng, WeChat của Hạ Tịch Quán vang chuông, là Lục Hàn Đình gửi đến: “Lục phu nhân, nên về nhà rồi, anh ở ngoài đợi em.”
“Là Lục tiên sinh gửi tin à, Quán Quán, cậu về nhà với Lục tiên sinh trước đi, tớ có lái xe đến, lát nữa tự mình lái xe về được rồi.” Diệp Linh nói.
Hạ Tịch Quán muốn đợi Diệp Linh cùng về, nhưng sau khi nghe Diệp Linh nói, cô gật đầu: “Linh Linh, vậy tớ
về trước.”
“Về đi, bye bye.” Diệp Linh vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.
Hạ Tịch Quán bước ra khỏi cửa khách sạn, kiếng chân nhìn quanh tìm bóng dáng của Lục Hàn Đình.
Đúng lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Lục phu nhân, anh ở đây.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhìn lại, thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình lọt vào tầm mắt cô, anh dịu dàng nhìn cô, đôi môi gợi cảm cong lên nở nụ cười nhẹ.
“Lục tiên sinh.” Hạ Tịch Quán chạy đến nhảy vào vòng tay anh, cô bé đáng yêu của anh đến rồi đây.
Lục Hàn Đình ôm vòng eo mảnh khảnh ôm cô vào lòng: “Trong túi có gì vậy?”
“Quần áo mà Linh Linh tặng em…” Hạ Tịch Quán né tránh, hơi đỏ mặt.
“Quần áo gì? Để anh xem.”
Hạ Tịch Quán không muốn cho anh thấy, cô muốn giấu cái túi sau lưng, nhưng tốc độ Lục Hàn Đình quá nhanh, cánh tay thon dài của anh vươn tới, bàn tay to của anh bắt được chiếc váy trắng muốt mềm như tơ.
Mày kiếm khẽ nhướng, Lục Hàn Đình liếc cô một cái:
“Lục phu nhân, đêm nay mặc cho anh xem.”
Hứ, cái đồ sắc quỷ này!
Hạ Tịch Quán đỏ bừng mặt, ném chiếc túi trên tay vào khuôn mặt điển trai của anh.
Diệp Linh vẫn đang ở trong phòng livestream, lúc này, trợ lý vội vàng chạy tới: “Diệp mỹ nhân, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện, có người báo cho chúng tôi biết chúng tôi tham gia giao dịch tiền mặt bất hợp pháp ở đây. Hiện tại các tài khoản phụ của chúng tôi đều đã bị khóa, không lấy được đồng nào mà còn phải hợp tác thanh tral”
Cái gì?
Đồng tử Diệp Linh co rút lại, cô suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra bám số của Có Dạ Cần.
Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên lần nữa, bên kia đầu dây không vội vàng nhấc máy Diệp Linh đi thẳng vào chủ đề: “Có phải anh động tay động chân không?”
Giọng nói trầm thấp của Cố Dạ Cần lạnh nhạt truyền đến: “Bây giờ anh mới trở về căn hộ, Linh Linh, đến tÌm anh.”