Chương 943: Khuây Động Phong Vân
Nói xong, Hạ Tịch Quán xoay người rời đi, vạt áo khoác trên người cô xẹt qua độ cong bén nhọn trên không trung.
Sùng Văn ở cạnh nhìn, anh ta nhìn Hạ Tịch Quán cứ ung dung dễ dàng cho Dạ Minh Châu hạ màn như vậy.
Hiện tại Hạ Tịch Quán tràn ra một thân khí tràng bình tĩnh cường đại, Sùng Văn không có tiền đồ hai chân mềm nhũn, anh thiếu chút nữa quỳ lạy cô.
Dạ Minh Châu nhìn bóng người Hạ Tịch Quán rời đi, sắc mặt cô ta thay đổi, Hạ Tịch Quán lại muốn động đến Lệ Yên Nhiên, lẽ nào cô không muốn mạng của mình nữa sao?
Dạ Minh Châu có một loại dự cảm rất không lạnh, cô ta cảm giác Hạ Tịch Quán lại muốn khuấy động phong vân nữa rồi.
Hạ Tịch Quán đi trên hành lang thì bỗng đâm phải một người, là người phục vụ kia.
Phục vụ cũng nhìn thấy Hạ Tịch Quán, anh ta nhanh chóng cúi đầu, thần sắc hốt hoảng bỏ đi.
Hai người gặp thoáng qua, Hạ Tịch Quán cũng không nói gì, đôi mắt sáng trong của cô nhàn nhạt xẹt qua thẻ công tác trên ngực phục vụ.
Số hiệu của phục vụ là 309.
Hạ Tịch Quán tiếp tục đi về phía trước, lúc này phía trước Lệ Yên Nhiên vội vã chạy tới.
Lệ Yên Nhiên cũng rất chật vật, Lục Hàn Đình đuổi cô ta đi, tự mình dâng đến cửa Lục Hàn Đình lại không muốn, khiến cô ta nghĩ lại quãng đời của mình.
Bây giờ nghe tin Kiều Sâm tiên sinh bắt gian Dạ Minh Châu tại trận, lòng cô ta nóng như lửa đốt, cô ta và Dạ Minh Châu bây giờ là trên cùng một thuyền, Dạ Minh Châu ngã, cô ta liền tràn ngập nguy cơ rồi.
Lúc này Lệ Yên Nhiên cũng nhìn thấy Hạ Tịch Quán, bước chân cô ta dừng lại.
“Hạ Tịch Quán, lại là mày, mỗi một lần mày xuất hiện đều không có chuyện gì tốt, có phải là mày hãm hại Dạ Minh Châu không?” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ép hỏi.
Hạ Tịch Quán đã đi tới, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Không sai, chính tôi bày kế Dạ Minh Châu, hiện tại tôi cho cô biết rồi, cô có thể làm gì tôi?”
Hạ Tịch Quán trắng trợn khiêu khích, rất liều lĩnh, Lệ Yên Nhiên bị một kích như thế, tức đến run cả người.
Hạ Tịch Quán không nhìn cô ta nữa, nhấc chân đi.
“Hạ Tịch Quán, mày không được đi, hôm nay tao với mày phải nói rõ ràng!” Lệ Yên Nhiên đuổi tới.
Hạ Tịch Quán dĩ nhiên nghe được tiếng bước chân đuồi theo phía sau, Lệ Yên Nhiên đã mắc câu.
Hạ Tịch Quán biết Sùng Văn và Thượng Võ vẫn theo mình, cô ta căn bản cũng không có biện pháp ra tay, lúc này cô nhanh chóng quẹo vào khúc cua, vào phòng vệ sinh nữ.
“Hạ Tịch Quán, mày không được đi!” Lệ Yên Nhiên cũng đi theo vào toilet.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng khóa trái phòng vệ sinh nữ lại .
Lệ Yên Nhiên thấy Hạ Tịch Quán có hơi thần bí, cô ta nghỉ ngờ nói: “Hạ Tịch Quán, mày làm cái gì?”
Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn Lệ Yên Nhiên, sau đó vươn bàn tay nhỏ: “Đưa điện thoại của cô cho tôi mượn.”
“Hạ Tịch Quán, mày buồn cười nhở? Quan hệ giữa tao với mày là thế nào, tao dựa vào cái gì phải đưa điện thoại cho mày mượn, tao…”
Lệ Yên Nhiên còn chưa nói hết, Hạ Tịch Quán trực tiếp kéo lại cánh tay Lệ Yên Nhiên, động tác nhanh chóng từ trên người Lệ Yên Nhiên rút điện thoại ra.
Lệ Yên Nhiên bối rối, cô ta hoàn toàn không ngờ Hạ Tịch Quán sẽ trực tiếp động thủ, cô ta muốn cướp lại di động, nhưng ngón tay Hạ Tịch Quán khẽ động, dùng sức đè xuống huyệt vị của cô ta, toàn thân Lệ Yên Nhiên tê rần, không còn một chút sức.
Hạ Tịch Quán một tay bắt lấy tay Lệ Yên Nhiên, một tay khác nhanh chóng bấm hotline của làng du lịch, ánh đèn phòng vệ sinh tỏa xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô, tản ra tia sắc bén kinh tâm động phách.
Hotline rất nhanh đã thông, Hạ Tịch Quán mở miệng nói: “Chuyển máy đến nhân viên 309.”