Chương 1159:
Đến lúc đó cô thân là Lan Lâu nữ vương, vận mệnh của bọn họ lại sẽ như thê nào?
Có thể hay không ngày đó anh quân lâm thiên hạ, một khi cô rời đi, anh tự mình dẫn đại quân đạp phá quê hương của cô, công hãm thành trì của cô, máu nhuộm đỏ?
Chỉ cần nghĩ tới cái này, Hạ Tịch Quán liền phát lạnh toàn thân, cô rút một tờ giấy trắng và bút ra, sau đó viết xuống cái gì trên tờ giấy trắng, cuối cùng cô cầm ngón tay của anh, ở phía trên lăn một dấu vân tay.
Gấp trang giấy gọn lại, cô cất vào.
Làm xong tất cả, trong lòng cô ngược lại nhẹ nhõm yên bình.
Cô vươn tay sờ trán anh.
Một giây kế tiếp, cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay anh nắm, anh tham mộ da thịt mềm ấm của cô: “Lạnh… lạnh…”
Ở đây không thừa chăn.
Hạ Tịch Quán dùng răng cắn chặt môi dưới, sau đó vén chăn lên, cơ thể nhỏ xiu chui vào trong ngực anh.
Hạ Tịch Quán vươn cánh tay ôm lấy vòng hông to lớn của anh, dán chặt cơ thể ấm áp lên da thịt lạnh như băng của anh.
Một lát sau, trên người anh hình như càng lạnh hơn.
Có thể, anh thật không qua nỏi tối hôm nay.
Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy, đôi môi mỏng nhéch lên, anh bị thương lộ ra máy phần yếu ớt, hệt như: quý công tử danh môn trong trẻo lạnh lùng.
Cô do dự một chút, sau đó cởi đồ của mình ra, duỗi tay nhỏ vào trong quần áo anh, chạm vào vòng eo rắn chắc By Ám áp và lạnh lẽo.
Mềm mại và cứng rắn.
Dán lên da thịt lạnh ngắt ấy, bờ vai Hạ Tịch Quán khẽ co ro, run lẫy bầy trong lòng anh.
Nhưng, nhiệt độ của người cô đột nhiên nóng lên.
Mặc kệ là thời tiết lạnh lẽo thế nào, đàn ông và phụ nữ ôm nhau đều là phương thức sưởi ấm cao nhát.
Nhiệt độ người anh cũng đã ấm trở lại, nhưng không rõ ràng.
Nếu quyết định phải cứu anh, quyết định đường sau này phải đi thế nào, Hạ Tịch Quán cũng không ngượng ngùng nữa, cô cụp mí mắt, đôi tay nhỏ lần theo đường thắt eo hẹp của anh đi xuống…
Lục Hàn Đình mơ một giấc mộng.
Anh đi trong sa mạc, mặt trời chói chang treo giữa đỉnh, cổ họng khô khốc, nhiệt độ người anh càng ngày càng nóng cháy.
Thình lình mở đôi mắt sâu thẳm kia ra, anh thấy rõ người trong lòng.
Hạ Tịch Quán ngồi trên người anh, mái tóc dài đen nhánh rối tung nơi đầu vai, da thịt thiếu nữ như ngọc thô chưa mài dũa ánh lên vẻ sáng bóng trong suốt.
Sâu trong đồng tử Lục Hàn Đình chọt co rút, thiên chỉ kiêu ¡ tử như anh, chưa từng nghĩ tới có ngày anh lại tỉnh dậy dưới thân phụ nữ, mà người phụ nữ này là cô.
Yết hầu lăn lốc, cảm giác nóng cháy sau lưng và kích thích của người phụ nữ làm cho hàng mi anh rung động mạnh mẽ, vươn bàn tay bóp vòng eo yêu kiều ấy: “Làm gì thế hả?”
Cô có thể làm gì được nữa chứ, sưởi ấm cho anh chứ gì.
Cơn mưa to triền miên trút suốt đêm khuya, khó chịu đựng nhất, anh lại sốt cao 42 độ, cả người lạnh như hầm băng, ôm anh cũng vô ích, cô chỉ có thể ngồi trên người anh, ma sát da thịt sản sinh nhiệt độ.
Đây là phương thức sưởi ấm nguyên thủy nhất.
Thế nhưng, cũng là phương thức ái muội nhát.
Da thịt chạm nhau, dễ dàng văng lên tia lửa.