Chương 2344:
Tất cả mọi người dùng ánh mắt sắc bén phóng về phía Hà Băng, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có một vài người xấu tính, ánh mắt thô bỉ đánh giá mặt và dáng người Hà Băng.
Diệp Linh liền nỗi trận lôi đình, cô bước lên muốn đánh đuổi đám người này đi.
Thế nhưng Hà Băng rời đi trước một bước, Hà Băng không có biểu cảm gì, dáng vẻ trong trẻo lãnh đạm ấy dường như không để lời nói của đám người ấy ở trong lòng.
Hà Băng muốn xoay người đi nơi khác, thế nhưng rất nhanh bước chân cô bị kiềm hãm, bởi vì cô ở phía trước thấy được Dương Kim Đậu.
Dương Kim Đậu rõ ràng đã nghe lọt hết lời những người này nói, chuyện cô sợ nhất vẫn đã xảy ra.
“Mẹ,” Hà Băng nhanh chóng tiến lên, mấy ngày nay Dương Kim Đậu còn không cho phép cô vào thăm, cô rất lo lắng sức khỏe của mẹ: “Mẹ, cơ thể mẹ thế nào rồi?”
Sắc mặt Dương Kim Đậu tái nhợt, bà nhìn quần áo bệnh nhân trên người Hà Băng, nhíu mày hỏi: “Con làm sao vậy, sao cũng nằm viện?”
“Con… bị cảm chút ây mà…”
“Tiêu Thành đâu? Con sinh bệnh nằm viện nó không đến, con bị người khác chỉ trỏ nó cũng không tới?”
“Anh ấy…”
“Ah, mẹ quên mất, nó hiện tại đang ngồi tù, tới không được, con thương cho hoàn cảnh của nó, nguyện ý gánh vác tất cả mọi chuyện. Nhưng con gái mẹ sinh cũng không thể tùy ý để người khác nhục nhã chà đạp như vậy được.
Mẹ sẽ đau lòng, bất luận tình cảm nào nếu như không phải song phương trả giá, vậy đều cực kỳ rẻ tiền!” Dương Kim Đậu cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người trở về phòng.
“Mẹ!”
“Rằm” một tiếng, Dương Kim Đậu trực tiếp đóng cửa phòng lại, còn khóa trái, rất rõ ràng bà không muốn thấy Hà Băng nữa.
Hà Băng ăn một cái bế môn canh, một mình đứng ở cửa phòng bệnh, hai mắt cô đỏ hồng kêu một tiếng: “Mẹ ơi…”
Xin lỗi.
Làm một đứa con gái, cô thật xin lỗi.
Cô cũng không biết mình còn có thể sống bao lâu, bố sau khi ly dị cũng không tái hôn, bố dâng hiến cuộc đời ngắn ngủi cho tín ngưỡng của ông, lúc bô còn sông từng nói — Băng Băng, mẹ con đời này rất khổ cực, bà ấy sợ nhất cô đơn, cho nên về sau con phải đối với bà ấy thật tốt, bà ấy là người thân yêu con nhất trên thế giới này, là người mẹ tốt nhất.
Cô cũng thật có lỗi, đối với tâm nguyện cuối cùng của bố, cô không thể hoàn thành.
Hà Băng cúi đầu, từng giọt lệ rơi xuống đập, kỳ thực những lời bịa đặt bên ngoài không mảy may gây tổn thương cho cô, chỉ có người thân, mới có thể khiến cô một kích tức trúng.
Diệp Linh đứng ở đằng xa, nhìn Hà Băng trước cửa phòng bệnh mẹ mình khóc thâm, cô đỏ bừng mắt.
Lúc này một bàn tay xoa lên đỉnh đầu cô, Diệp Linh ngắng đầu, Cố Dạ Cần tới.
“Làm sao vậy?” Cố Dạ Cần dịu dàng hỏi.
Diệp Linh vươn tay, ôm lấy hông Cố Dạ Cần, chôn trong ngực anh: “Để Băng Băng gặp anh em đi!”
Cố Dạ Cần mím môi: “Nhưng… bây giờ tình trạng cơ thể Hà Băng không thể ra viện, anh em vẫn còn đang ngồi tù, anh ấy có nhiệm vụ rất quan trọng…”
“Băng Băng ở trong bệnh viện cũng không làm con bé khá hơn, còn về phần anh em, lẽ nào Băng Băng không phải là trách nhiệm của anh ây sao?”
Diệp Linh hỏi.