Chương 955:
Giang Thanh Việt: “Không những đến mà còn đến từ rất sớm là đằng khác, chạy đi chơi với Mặc Hằng nhà anh rồi, bây giờ tôi tìm không ra bọn nó nữa rồi”
Lục Hỉ Bảo cười nói: “Tổng giám đốc Phó, nếu không phải vì Giang Lục nhà chúng tôi nhỏ tuổi hơn một chút thì anh thật sự nên cân nhắc cho Tiểu Đường Đậu gả cho Giang Lục nhà tôi đấy!”
Phó Hàn Tranh ngắt lời, chuyển chủ đề: “Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, chưa đến lúc bàn đến chuyện hôn nhân, Tiểu Đường Đậu nhà chúng tôi hôm này còn dám trèo cửa sổ, không hiểu chuyện như vậy có thể gả đi được sao? Ít nhất phải qua thêm mười năm nữa mới đủ tuổi để bàn đến chuyện kết hôn”
Giang Thanh Việt sờ sờ mũi, buồn cười nói: “Anh thật sự nghĩ rằng Tiểu Đường Đậu nhà anh không xứng hay cho rằng tất cả đàn ông trên đời đều không xứng với công chúa nhỏ nhà anh đây?”
Phó Hàn Tranh nhướng mày nói đùa: “Tôi rất hà khắc với việc chọn con rể tương lai, để không ảnh hưởng đến hai gia đình chúng ta, chúng ta vẫn đừng nên đính hôn sẽ tốt hơn”
Trong đoàn khách sôi nổi đột nhiên có một cậu bé chen vào: “Chú Phó ơi!”
Giang Thanh Việt nhìn cậu bé đẹp trai đang đứng trong đám đông thở không ra hơi, ghé vào tai Phó Hàn Tranh trêu chọc: “Con rể tương lai có thể cưới được Tiểu Đường Đậu nhà anh đến rồi kìa”
Cố Đình Xuyên từ trong cặp sách lấy ra một chiếc phong bì dày màu đỏ, nói: “Chú Phó, đây là quà sinh nhật của bố mẹ con tặng cho Tiểu Đường Đậu. Bọn họ đều đang bận việc ở Đế Đô nên không tiện đến đây nên nhờ con gửi lời hỏi thăm tới chú và cô Mộ ạ”
Phó Hàn Tranh nhận lấy phong bì đỏ, nhìn thấy Cố Đình Xuyên mồ hôi chảy ròng ròng anh khẽ cau mày: “Con làm gì mà chạy vội như vậy, bố mẹ con không có thời gian đến đây nhưng trông con cũng có vẻ rảnh rỗi, ở Đế Đô không bận học sao?”
Cố Đình Xuyên gãi gãi đầu, mặt dày nói: “Chú Phó, đây không phải là bởi vì sinh nhật của Tiểu Đường Đậu sao? Dù có trốn tiết thì con cũng phải đến đây, Tiểu Đường Đậu đâu rồi ạ? Con đang vội muốn tìm em ấy”
Phó Hàn Tranh đưa tay xoa đầu cậu nhóc đang đứng trước m: “Thăng nhóc này, vừa thành niên liền muốn bắt cóc con gái chú rồi sao?”
“Không có không có! Con có mua một món quà sinh nhật cho Tiểu Đường Đậu, chú Phó, chú mau nói cho con biết đi, cây đàn piano điệ tử đặt làm riêng này hơi nặng, ôm nó cả một đường khiến con sắp mệt chết rồi!”
Phó Hàn Tranh cười nhạt: “Được rồi, không làm khó con nữa, Tiểu Đường Đậu đang ở trên tầng” Vừa dứt lời Cố Đình Xuyên liền ôm món quà sinh nhật vội vàng chạy đi.
Giang Thanh Việt sờ cằm, cười đầy ẩn ý nói: “Tôi thấy đứa nhỏ này cũng được đấy, gia thế cũng xứng với Tiểu Đường Đậu, quan trọng hơn nữa là Cố Đình Xuyên và Tiểu Đường Đậu là thanh mai trúc mã, đã cùng nhau lớn lên”
Phó Hàn Tranh ném cho bạn mình một ánh mắt lạnh lùng, ngạo : ‘Đăng đối hay không thì quyền quyết định vẫn của tôi, Cố Tôn Ngộ muốn làm thông gia với tôi thì cũng phải xem tôi có hài lòng hay không đã”
Lúc Cố Đình Xuyên ôm chiếc đàn organ điện tử được đặt làm theo yêu cầu chạy lên trên tầng, thì Phó Mặc Hằng cũng vừa mới thay lễ phục xong.
Mộ Vi Lan đẩy cửa ra, suýt nữa thì đụng phải Cố Đình Xuyên đang hấp ta hấp tấp.
Cố Đình Xuyên vừa thấy là mẹ vợ thì liền rất lễ phép, biết điều mà vội vàng chào hỏi.
“Chào cô Mộ Mộ Vi Lan đối với đứa trẻ Cố Đình Xuyên này rất là hài lòng, biết cậu là đến tìm Tiểu Đường Đậu thì nói.
“Tiểu Đường Đậu đang ở trong phòng đấy”
“Dạ, vâng. Cảm ơn cô Mộ ạ”
Cố Đình Xuyên ôm chiếc đàn organ điện tử bước vào cửa: “Tiểu Đường Đậu, nhanh đến giúp anh một chút, chiếc đàn organ điện tử được đặt làm theo yêu cầu này rất là nặng đó.”
Phó Mặc Hằng chạy tới, hai người cùng nhau chống chiếc đàn lên.
Cố Đình Xuyên cười nói: “Em thử xem”
Phó Mặc Hằng ngồi vào trước chiếc đàn, trước tiên thử âm chuẩn một chút, âm sắc rất chuẩn, rất cao cấp.
Cố Đình Xuyên đắc ý hỏi: “Thế nào, rất được phải không?”
Phó Mặc Hằng thuận tay đàn một khúc nhạc chúc mừng sinh nhật, âm sắc của chiếc đàn thực sự rất chuẩn, không hề thua kém bất kỳ một chiếc đàn đắt tiền nào.
“Anh được đấy, tìm ở đâu ra được chiếc đàn tốt như thế này vậy?”
“Tất nhiên là tốt rồi, ông nhỏ anh là ai chứ, là cậu chủ nhỏ của Bắc Kinh đấy?”