Chương 485
Trong khu vườn nhỏ dưới lầu, Cổ Đình Xuyên đang chơi với chiếc xe ô tô nhỏ, chiếc xe đột nhiên lái đến bên cạnh giày của Liễu Tiêm Tiêm
Liễu Tiêm Tiêm cúi người xuống nhặt xe lên, Cổ
Đình Xuyên ngước mặt nhìn cô ta với vẻ không thân thiện, giơ tay ra và nói: “Trà cho cháu!”
Liễu Tiêm Tiêm mim cười: “Không chừng sau này cô sẽ là mẹ của cháu đẩy, cháu dữ dẫn với cô như vậy có tốt không?”
Cổ Đình Xuyên thầm phi nhổ trong lòng: “Mẹ cháu còn sống sở sở ở đây, ai cần cô làm mẹ cháu, cháu cũng không phải do cô sinh ra.”
Liễu Tiêm Tiêm đưa xe đồ chơi cho cậu bé vươn tay xoa đầu cậu bé, không tức giận mà còn tỏ ra rất khoan dung: “Sau này cháu sẽ hiểu “Hủ, cô sẽ không bao giờ trở thành mẹ kế của cháu! Bố cháu không thích kiểu phụ nữ như cô!”
Liễu Tiêm Tiềm vén tóc, khẽ cười nói: “O? Sao cháu biết bố cháu không thích kiểu phụ nữ như cô?”
Đứa nhỏ này cũng hiểu biết nhiều đấy.
Thứ nhất, vừa nhìn đã biết cô không phải người tốt đẹp gì. Thứ hai, có không xinh đẹp bằng mẹ cháu
Lý do thứ nhất, Liễu Tiêm Tiêm có thể chấp nhận. Những lý do thứ hai, Liễu Tiêm Tiêm không thể nào chấp nhận được: “Tại sao cô lại không xinh bằng mẹ cháu chứ?”
Bất kể là trang phục hay cách trang điểm tinh tế, cô ta cảm thấy mình đều hơn người phụ nữ có tên Hòa Tuệ đó.
Nhưng Hòa Tuệ đó dựa vào cái gì mà được đứng bên cạnh Tồn Ngộ, hai người bọn họ vốn không cùng chung một thế giới!
Cổ Đình Xuyên bĩu môi nói: “Cô có bản lĩnh thì tẩy trang để so sánh với mẹ cháu xem, trên mặt bởi một đồng phần, còn nói mẹ cháu không xinh! Mẹ cháu là vẻ đẹp tự nhiên “Cháu!”
Liễu Tiêm Tiêm rất tức tối, cô ta nheo mắt, hừ lạnh một tiếng: “Nhãi ranh, đợi cô vào được nhà họ Cố, cháu không yên ổn đâu!”
Cổ Đình Xuyên lắc đầu, không hề lo lắng “Cô có bàn lính thì vào nhà họ Cổ xem nào, bố cháu sẽ không bỏ rơi mẹ cháu đầu”
“Vậy chúng ta cùng chờ xem
Cổ Đình Xuyên thờ ở nói: “Thật ấu trí, đi so do với một đứa trẻ những điều này.”
Trong phòng ngủ trên lầu, Hòa Tuệ vừa mới đến một môi trường mới, cảm thấy rất xa lạ và không quen, cô ôm chiếc gối đầu quen thuộc ngồi xuống mép giường, liếc nhìn xung quanh căn phòng ngủ này.
Đây là phòng Cổ Tồn Ngộ ngủ từ nhỏ đến lớn sao?
Căn phòng được bày trí chủ đạo bởi màu đen, trắng và xám đơn giản, có chút lạnh lẽo, ga trải giường cũng là màu xám, trông rất đơn điệu.
Trên bàn có một đặt một khung ảnh, trong ảnh là hình ảnh đôi nam nữ yêu nhau nồng nhiệt.
Hòa Tuệ nheo mắt lại, người đàn ông trong bức anh là Cổ Tồn Ngộ, và người phụ nữ kia chính là cô Liễu vừa mới gặp ban nãy.
Trong ảnh, Cổ Tôn Ngộ trông vẫn chưa trưởng thành như bây giờ, mặc dù không có quá nhiều cử chỉ thân mật với Liễu Tiêm Tiềm, nhưng có thể nhìn được ra Cổ Tấn Ngô rất thích cô Liều này.
Trái tim Hòa Tue nhói đau và chữa chát.
Cổ Tôn Ngộ từ trong phòng tắm đi ra, dùng khán khô lau tóc, nhìn thấy cô không vui, anh cau mày.
“Sao em lại không vui nữa? Có phải vẫn chưa thích nghi được không?”
Anh bước tới, thấy Hòa Tuệ đang nhìn bức ảnh trong tay, Cổ Tồn Ngộ hơi sững sở, anh cầm lấy khung ảnh và ném thẳng vào trong thùng rác bên cạnh.
Hòa Tuệ: “Sao anh lại vứt ảnh đi?”
Hòa Tuệ vô thức đứng dậy đi đến thùng rác để nhặt lại cho anh, nhưng lại bị Cổ Tồn Ngộ kéo lấy cổ tay.
Anh ôm cô và nói: “Thứ không có ý nghĩa, giữ lại để làm gì.
Hòa Tuệ trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh còn bày nó trong phòng ngủ làm gì, em thấy anh là miệng nói một đẳng, trong lòng lại suy nghĩ một nẻo
Ánh mắt của Cổ Tồn Ngộ tỏ ra rất vô tội: “Bà xã, oan uổng quá, anh vừa mới về nhà họ Cổ mấy ngày, đám cổ động ở tập đoàn khiến anh đau đầu muốn chết, em lại cãi nhau với anh, anh làm gì còn thời gian để tâm đến những thứ này. Căn phòng này đã ba năm rồi anh không ở đây, để đạc bày trí vẫn là của trước kia, là anh bắt cần, quên vứt nó đi
Nếu anh nhớ, anh đã ném nó vào thùng rác từ lâu rồi, còn cần phải đợi cô đến chất vấn anh không ?
Trừ khi anh muốn tự ngược đãi bản thân.
Hòa Tuệ bĩu môi: “Vậy ý anh là đang trách em?”
Trách cô không nghe lời, trách cô không hiểu chuyện.
Cổ Tồn Ngộ mìm cười, cúi người ôm chặt lấy: “Anh nào dám chử, bà xã, chúng ta giao hẹn với nhau đi.”
“Giao hẹn cái gì?”
“Em có thể cãi nhau với anh, có thể tức giận, có thể mắng anh, nhưng không được đòi li hôn với anh
Hòa Tuệ cũng biết, việc đòi li hôn là điều làm tổn thương tình cảm nhất.
Cô hơi cúi mặt xuống, tỏ vẻ nhận lỗi, cô kéo lấy cổ áo anh và nói: “Ông xã, em xin lỗi, sau này em sẽ không nhắc đến chuyện li hôn nữa.”
“Ừm, đây là lần cuối cùng ”
Hòa Tuệ mìm cười, Cổ Tồn Ngô xoa đầu cô: “Đ tắm đi “Dudc.” Biệt thự của nhà họ Phố.
Bụng của Mộ Vì Lan ngày càng lớn, cân nặng cũng ngày càng tăng.
Cô mang thai đến tháng thứ bảy, càng ngày càng sợ hãi đến thời kỳ chuyển dạ sinh con.
Nằm trên giường, Mộ Vi Lan đặt tay lên vùng bụng cao ngất ngường, và suy nghĩ lung tung.
Phó Hàn Tranh đặt quyển sách trên tay xuống, quay đầu lại nhìn, thấy cô đang ngần người, anh cúi người ôm cô và nói: “Em đang nghĩ gì thế?”
Mộ Vị Lan quay đầu nhìn anh: “Hàn Tranh, anh nghĩ đứa bé này là trai hay gái?”
Bọn họ có đi siêu âm, nhưng vì Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đều không quan tâm đến chuyện là trai hay gái, nên họ chưa bao giờ hỏi bác sĩ.
Phó Hàn Tranh xoa bụng cô: “Chỉ cần em sinh là được.”
“Đứa bé này không biết có thể sinh thường hay không.
“Ngày trước Đường Đậu là sinh thường, đứa bé này không có vấn đề gì cũng có thể sinh thường. Nếu không được, chúng ta sinh mổ, đến lúc ấy sẽ mới một vú em về chăm sóc riêng cho em”
Mộ Vi Lan không lo lắng về điều này “Hàn Tranh, em sợ đau.”
“Vậy chúng ta tiêm thuốc tế?” Hàn Tranh không hiểu về chuyện này.
“Nhưng nếu sinh thường, làm sao tiêm thuốc tế được?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, nghiêm nghị nói: “Vậy phải làm sao, không sinh nữa?”
Mộ Vi Lan bật cười trước giọng điệu nghiêm túc của anh: “Không sinh nữa thì nhét đi đâu? Đã bảy tháng rồi, không muốn sinh cũng phải sinh.”
Nếu là một hai tháng còn có thể bỏ, nhưng bây giờ đã bảy tháng rồi, cô không thể tự làm theo ý mình được.
Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đến lúc đó anh sẽ ở bên cạnh em.”
“Üm, đến lúc đó anh nhất định phải ở bên cạnh em đấy.”
“Được, đợi em sinh xong, chúng ta sẽ tổ chức dám cưới.
Mộ Vị Lan cảm thấy điều ấy không quan trọng: “Sinh đến hai đứa con rồi, còn tổ chức đám cưới làm gi.”
“Để Tiểu Đường Đầu và thắng nhóc Cố Định Xuyên rải hoa cho chúng ta không tốt sao?”
Mộ Vi Lan cười.
“Cũng không tối, à đúng rồi, em còn chưa hỏi anh, có phải anh đã biết thân phận của Cổ Tồn Ngộ từ trước rồi không?”
Phó Hàn Tranh nhướn mày, rõ ràng anh đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Mộ Vi Lam đấm anh một cái: “Vậy tại sao anh không nói cho em biết sớm, để em nhắc nhờ Tuệ Tử.
Phó Hàn Tranh cười nói: “Anh phải nói thế nào đây, chẳng lẽ anh lại nói Cổ Tồn Ngộ là người có tiền, bây giờ anh ấy chỉ đang đóng giả làm người nghèo khổ? Em nói như vậy với bạn em, bạn em có tin không?”
“Cũng phải….nhưng hình như Cổ Tồn Ngộ đưa Tuệ Tử đến Đế Đô rồi, Đình Xuyên chắc cũng bị đưa đi theo. Haizzz, Tiểu Đường Đậu nhà ta không có bạn chơi cùng nữa rồi.”
Phó Hàn Tranh dè biu nói: “Tiểu Đường Đậu nhà ta là công chúa, sẽ thiếu bạn chơi cùng hay sao?”.
Mộ Vị Lan nhướn mày, cười tít mắt nhìn anh: “Pho Hàn Tranh, anh lại ghen tị rồi. Sao anh kiêu ngạo thể nếu anh không tin, chúng ta cá cược, trong vài ngày tới, Tiểu Đường Đậu không gặp được Đình Xuyên chắc chắn sẽ rất buồn chán
Phó Hàn Tranh khẽ khịt mũi, có vẻ như không tin.
Tiểu Đường Đậu nhà anh từng nói không thích chơi với thằng nhóc Cổ Đình Xuyên đó.