Chương 582:
Sau khi lái xe về nhà, Lục Hỉ Bảo tắm rửa xong thì lên giường đi ngủ.
Giang Thanh Việt cảm thấy cô có vẻ là lạ.
Bình thường về đến nhà cô sẽ ăn một gói khoai tây chiên, ngồi trên sa lon xem phim truyền hình một lúc, sao hôm nay lại yên tĩnh đến vậy.
Giang Thanh Việt đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt hơi trắng nhợt của cô, lòng anh căng thẳng: “Em không thoải mái à”
Lục Hỉ Bảo ôm gối mềm nhũn, cô nhắm mắt đáp: “Hôm nay lúc liên hoan, không biết em ăn phải cái gì mà thấy hơi buồn nôn, nhưng mà không sao đâu, em uống nước nóng là được rồi”
Giang Thanh Việt bưng ly nước tới, đút cho cô: “Không đi bệnh viện thật hả?”
“Giờ em chỉ muốn ngủ thôi, anh đừng hỏi em nữa được không? Em muốn nằm ngủ”
Thấy cô không sao thật, Giang Thanh Việt mới để cô đi ngủ.
Sáng hôm sau, khẩu vị của Lục Hỉ Bảo vẫn không tốt lắm, cô ăn một bát cháo nhỏ rồi để Giang Thanh Việt chở cô đi làm.
Lục Hỉ Bảo bị đường huyết thấp, cho nên cô vẫn ăn khá nhiều, nhưng tối hôm qua và sáng nay lại ăn chẳng bao nhiêu, làm việc đến giữa trưa thì đầu cô choáng váng, cứ thế ngất xỉu trước cửa phòng bệnh.
Lúc Lục Hỉ Bảo tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở trên giường bệnh.
Cô đưa tay lên, trên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền dịch: “Bác sĩ Hách, tôi làm sao vậy?”
“Cô bé này, không biết mình bị hạ đường huyết hả, làm việc đến mức không muốn sống nữa, nếu cấp cứu muộn thì cô phiền phức to rồi đấy, cô còn may, ngất xỉu ở trong bệnh viện, chứ nếu ở bên ngoài, nơi hoang vu không người nào đó thì ai sẽ đưa cô tới bệnh viện đây”
Bị bác sĩ Hách mắng một hồi, Lục Hỉ Bảo hơi ngượng ngùng, cô nói xin lỗi: “Bác sĩ Hách, ngại quá, làm phiền ông rồi.”
“Cô nghỉ ngơi cho khỏe, truyền xong chai glucose này thì đừng quay về phòng làm việc nữa, cứ yên lặng nằm đây đi”
“Bác sĩ Hách, tôi không sao mà… đợi lát nữa tôi ăn một chút chocolate là được.”
Lục Hỉ Bảo vừa mới dứt lời, bác sĩ Hách đã trừng cô một cái: “Cô đúng là hồ đồ, cô thì không sao nhưng đứa bé trong bụng cô thì cần nghỉ ngơi đấy”
Lục Hỉ Bảo sửng sốt vài giây, cô ngỡ tai mình nghe nhầm rồi: “Bác sĩ Hách nói sao?”
Cái gì mà đứa bé chứ?
Bác sĩ Hách cũng giật mình nhìn cô: “Đừng nói với tôi là cô cũng không biết mình mang thai đấy nhé?”
“Mang thai…? Tôi mang thai sao?”
“Đây là phiếu xét nghiệm, cô mang thai bảy tuần rồi”
Mặc dù Lục Hỉ Bảo không chuyên về sản phụ khoa nhưng giấy xét nghiệm cơ bản thế này cô vẫn có thể đọc được.
Nếu kết quả này không có sai sót gì thì đúng là cô đã mang thai rồi.
Nhưng mà… cô có em bé khi nào chứ?
Bảy tuần trước, khoảng gần hai tháng trước… là, là buổi tối cô và Giang Thanh Việt ở căn cứ tổ chức Minh sao?
Tính theo ngày tháng đó thì đúng là ăn khớp.
Bác sĩ Hách hiền từ nói: “Cũng may cô chỉ bị ngất chứ không ảnh hưởng đến đứa bé, sau này cô phải cẩn thận hơn nhiều, cũng phải để ý đến nồng độ đường trong máu hằng ngày. Sau khi mang thai có thể sẽ xuất hiện tình trạng đường huyết tăng cao, cô kiểm tra kịp thời là được”
Lục Hỉ Bảo cầm tờ giấy xét nghiệm mang thai, ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, cô hơi đờ đẫn.
Bác sĩ Hách lại nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Mà không đúng, Tiểu Lục à, cô còn nhỏ như vậy, đã kết hôn chưa?”
Có bầu trước khi lập gia đình thì khá là lúng túng, huống chỉ Lục Hỉ Bảo lại là một cô gái truyền thống, bảo thủ như vậy.
“Bác sĩ Hách, tôi có thể nhờ ông một chuyện được không, chuyện tôi mang thai… tạm thời ông đừng nói cho những người khác được không. Nếu họ hỏi ông cứ nói là tôi ngất xỉu vì hạ đường huyết thôi”
Bác sĩ Hách gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, bây giờ cô cũng xem như là bệnh nhân, vấn đề riêng tư của bệnh nhân, người làm bác sĩ cần phải giữ bí mật mà. Nhưng mà Tiểu Lục này, mang thai không phải là chuyện nhỏ, cho dù cô không muốn nói cho người khác biết thì cũng phải nói cho bố của đứa bé. Phải chịu trách nhiệm với đứa bé, cũng phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô”
Lục Hỉ Bảo cong môi: “Tôi hiểu rồi bác sĩ Hách, cảm ơn ông”
“Cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé, có gì thì bấm chuông”
“Vâng”
Sau khi bác sĩ Hách rời khỏi phòng bệnh, Lục Hỉ Bảo ngồi trên giường bệnh nhưng vẫn không lấy lại sức được.
Cô cúi đầu, đưa tay sờ lên bụng dưới, vuốt ve phần bụng bằng phẳng còn chưa nhìn ra dấu hiệu mang thai, đầu óc lại thêm mơ màng.
Cô vừa mới đồng ý với Giang Thanh Việt sẽ không có em bé sớm như vậy, thế mà ma xui quỷ khiến thế nào, đứa bé lại đến rồi, đúng là quy luật càng không muốn cái gì thì cái đó sẽ càng xuất hiện.
Lục Hỉ Bảo khổ sở nhíu mày: “Bé cưng ơi, mẹ nên nói với bố con thế nào đây, anh ấy không chỉ có một cô bé lớn mà còn có cả một bảo bối nhỏ nữa rồi?”