Chương 206
“Giặt xong rồi.”
Người đàn ông sâu lắng nhìn cô, nhìn chăm chú đến mức làm cho cô ngại ngùng, cho đến khi người đàn ông nhận lấy, kéo bàn tay nhỏ của cô, đặt ở bên môi, hôn vào lòng bàn tay, mu bàn tay và ngón tay của cô.
Mộ Vi Lan toàn thân tê liệt, giống như tiếp xúc với điện, anh chỉ là hôn vào tay của cô, nhưng trong ánh mắt đó, lại giống như đang biểu đạt cái gì đấy, cô bất giác nghĩ lệch đi, mặt bỗng đỏ lên.
“Nhanh, mau đi ngủ thôi, em buồn ngủ sắp chết rồi!”
Cô chạy đến bên giường, đắp chăn vào rồi nằm chuẩn bị ngủ, người đàn ông theo cô cũng nằm lên giường, ôm cô vào lòng, cúi đầu áp sát bên tai cô nói: “Em yêu, sau này đừng rời xa anh nữa nhé, khó khăn lắm anh mới được ở bên em.”
Mộ Vi Lan tuy rằng rung động bởi lời tỏ tình bất ngờ này của anh, nhưng nghe xong lại đầu óc hoang mang.
Phó Hàn Tranh hôm nay cũng quá là bất thường rồi!
Nịnh nọt hót gọi cô là “em yêu” không nói làm gì, còn nói cả những lời bình thường sẽ không phát ra từ trong miệng của anh nữa.
Mộ Vi Lan quay người lại, bàn tay nhỏ bỗng nhiên đặt lên trán của anh, sờ mó, “Phó Hàn Tranh, có phải anh bị ốm rồi không?”
Có điều, trán cũng không hề nóng, không hề sốt mà.
Vậy thì là đường gân nào không đúng sao?
Người đàn ông kéo bàn tay nhỏ của cô xuống, chau mày, “Sao thế?”
Mộ Vi Lan nói như thật: “Em thấy anh hôm nay cứ kỳ lạ sao ấy, có gì đó khác so với bình thường.”
Tuy rằng, cô rất thích dáng vẻ yêu chiều cô như vậy của Phó Hàn Tranh.
Người đàn ông chau mày sâu hơn, ánh mắt loé lên vẻ không vui, nhưng rất nhanh lại ôm lấy cô nói: “Rất nhanh thôi em sẽ quen đồng thời sẽ thích anh như này.”
Người đàn ông này, chắc chắn là trúng tà rồi!
Mộ Vi Lan đỏ mặt kéo chăn qua đầu, “Em phải ngủ đây!”
Cứ nằm một lúc, Mộ Vi Lan lại kéo chăn ra nói: “Không được, ngày mai là về Bắc thành rồi, em phải dậy thu dọn đồ đạc.”
Nói xong, cô liền ngồi dậy, người đàn ông ấn cô xuống, “Không cần đâu, sáng mai anh sẽ thu dọn giúp em, ngoan, ngủ đi.”
Mộ Vi Lan có chút vui mừng, là cô trước kia không đủ hiểu anh sao? Sao anh lại dịu dàng quan tâm như vậy chứ?
Cô ôm lấy phần eo của anh, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong lòng anh, “Hàn Tranh, anh giống như biến thành một người khác vậy, nhưng hình như… em càng thích anh hơn rồi.”
Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô, trong con mắt đen hiện lên tia sáng kì lạ.
Cả một đêm, Mộ Vi Lan ôm lấy Phó Hàn Tranh giống như một con chuột túi, ngủ một giấc rất ngon.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh vừa tỉnh, thì đầu bỗng đau như sắp nổ tung.
Đang yên đang lành, sao anh lại có bệnh vặt chứ?
Vừa mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ bé kia của Mộ Vi Lan liền xuất hiện trước mắt anh, người phụ nữ bò ra giường, cười vui vẻ chăm chú nhìn anh.
“Anh dậy rồi à?”
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh “Ừm” một tiếng, không có mấy nhiệt tình, quả thực là quá đau rồi.
Mộ Vi Lan hỏi: “Anh sao thế? Đau đầu à? Sao đang yên đang lành lại đau đầu chứ?”
“Anh không biết, chắc là do ngủ lâu quá rồi.”
Phó Hàn Tranh lấy tay ấn vào thái dương, ngồi dậy, Mộ Vi Lan nói: “Em đã làm đồ ăn sáng rồi, chút nữa chúng ta ăn xong có phải về Bắc thành luôn không?”
“Ừm, em thu dọn đồ đạc chưa?”
Mộ Vi Lan có chút ngạc nhiên, “Không phải tối qua anh nói, sáng nay anh sẽ thu dọn cho em à? Vì vậy em vẫn chưa thu dọn…”
Con mắt đen của Phó Hàn Tranh bỗng hơi run rẩy, đơ người ra đó không phản ứng gì.
Mộ Vi Lan tưởng rằng tối hôm qua anh chỉ là nói mồm mà thôi, liền quay người đi dọn đồ, “Thôi bỏ đi, tối hôm qua vẫn còn gọi người ta em yêu ơi em yêu à, sáng nay vừa ngủ dậy lại hoàn toàn lạnh mặt rồi, em vẫn là nên tự dọn thôi, không hy vọng anh nữa đâu.”
Phó Hàn Tranh chau mày sâu hơn, “Em yêu?”
“Đúng đó, tối hôm qua anh cứ mở miệng là gọi em một tiếng em yêu, anh không nhớ rồi à?”
Anh sống hơn ba mươi năm nay, vẫn chưa gọi ai một tiếng “em yêu”.
Cách xưng hô sởn da gà như này, anh không thể nói ra miệng được.
Mộ Vi Lan thu dọn đồ đạc, người đàn ông sau lưng không nói gì, cô hoài nghi quay đầu lại nhìn anh, “Chắc anh không thực sự quên rồi đấy chứ? Nhưng tối qua anh cũng không uống rượu, sao anh lại quên được chứ? Phó Hàn Tranh… chắc anh sẽ không giở trò lưu manh rồi lại không muốn chịu trách nhiệm đấy chứ?”
Cô cho quần áo ở trong tay vào trong vali, chạy đến chìa tay sờ lên trán của anh, lại vẫn không chắc sờ lên trán của mình, nhưng là nhiệt độ bình thường mà!
Phó Hàn Tranh bỗng hoảng hốt, kéo bàn tay của cô xuống, “Tối hôm qua anh đã làm gì với em rồi?”
Nhớ đến chuyện này, mặt của Mộ Vi Lan bỗng đỏ lên, “Không, không có gì, chỉ là cứ hôn em, rồi gọi em là em yêu…”
Còn ra vẻ bám cô nữa chứ.
Mộ Vi Lan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng “trung thành” như thế của Phó Hàn Tranh! Đó chính là “người bạn trai trung thành” tuyệt vời nhất ở trong lòng của cô!
Phó Hàn Tranh hình như đang suy nghĩ gì đó, Mộ Vi Lan thấy anh không giống đang nói dối, có chút thất vọng, “Chắc anh sẽ không thực sự không nhớ tí gì đấy chứ? Tối hôm qua lẽ nào đó là ma nhập sao?”
Trời ơi… cô vẫn còn mơ mộng nghĩ, sau này nếu như Phó Hàn Tranh cứ luôn trung thành như thế thì tốt rồi!
Xem ra, tối hôm qua thực sự là trúng tà sao? Hay là lúc tắm đầu của Phó Hàn Tranh bị úng nước rồi?
Mộ Vi Lan giơ tay gõ nhẹ vào đầu của Phó Hàn Tranh, “Không lẽ là thực sự bị chấn thương não, rồi mất trí nhớ giống như nam chính trong truyện ngôn tình đấy chứ!”
Người đàn ông co khoé miệng lại.
Phó Hàn Tranh ầm lấy tay của cô, “Đừng làm loạn.”
Ngữ khí đem theo một chút lạnh lùng, đây có vẻ là hồi phục lại bình thường rồi, nhưng hình như lại không còn bộ dạng thích cô như tối hôm qua nữa.
Mộ Vi Lan có chút ấm ức, đứa trẻ được ăn kẹo sẽ có lòng tham, ăn kẹo xong lại bắt đầu chịu khổ, đổi là ai cũng sẽ không vui.
Cô mím môi thu dọn đồ đạc, lẩm bẩm nói: “Tối hôm qua còn dịu dàng chăm sóc như thế, sao ngủ một giấc lại trở về dáng vẻ ban đầu vậy chứ?”
Phó Hàn Tranh chỉ thấy trong đầu hỗn loạn, nghe thấy cô cứ nhắc về tối hôm quan, bất chợt nổi lên cơn tức giận.
“Em rất thích anh của tối hôm qua sao?”
Mộ Vi Lan: “…”
Cái gì mà anh của tối hôm qua?
Anh của hôm nay, không phải là anh của tối hôm qua rồi sao?
Phó Hàn Tranh đây là đang cùng cô thảo luận vấn đề triết học “siêu hình”
sao? Anh của hôm nay và anh của hôm qua, không phải cùng một người sao?
“Đương nhiên là em thích bộ dạng của anh buổi tối hôm qua rồi, tối hôm qua anh không những gọi là là em yêu, mà còn rất thích em, thích đến nỗi anh nói khó khăn lắm chúng ta mới ở bên nhau, bảo em không được rời xa anh nữa.”
“.
Bộ dạng bất động này của Phó Hàn Tranh, làm cho Mộ Vi Lan có chút thất vọng, còn có chút tức giận, “Thôi bỏ đi, chắc chắn là tối qua đầu anh bị úng nước rồi…”
Ai ngờ được, người đàn ông ở sau lưng lạnh lùng lên tiếng: “Đúng, em cứ coi như tối hôm qua đầu anh bị úng nước đi, đừng coi là thật.”
Mộ Vi Lan nổi giận ném một cái gối qua đ, “Phó Hàn Tranh! Anh đây là đang trêu đùa với tình cảm của em sao?!”
Người đàn ông né tránh cái gối đó, chau mày lại, “Tiếu Lan…”
Vẫn chưa nói hết câu, Mộ Vi Lan liền tủi thân nói: “Đừng gọi tiểu Lan, tối hôm qua anh gọi em là em yêu đấy!”
Mắt của người đàn ông bỗng giật giật.
Đáng chết, tối hôm qua rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?
Lễ nào, cái chi phối ý thức của anh tối hôm qua, là “nhân cách thứ hai” của anh mà Hàn Linh nói sao?
Nhưng mà, cho dù thực sự là nhân cách thứ hai của anh, thì nhân cách thứ hai của anh tối hôm qua mới là lần đầu tiên gặp Mộ Vi Lan, sao lại thích cô như thế chứ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Theo lí mà nói, hai nhân cách là tách rời, nhân cách thứ hai của anh không quen biết tiểu Lan mới là bình thường, sao lại đột nhiên gọi tiểu Lan là = “em yêu” chứ, tình cảm giữa anh và tiểu Lan, hình như vẫn còn sâu nặng…
Phó Hàn Tranh chau mày, đột nhiên có cảm giác nguy cơ không rõ ràng.