Chương 133
Mộ Vi Lan rút ngón tay ra khỏi bàn tay của anh, trong lòng vô cùng tức giận, cười khỉnh nói: “Phó Hàn Tranh, chúng ta chia tay đi.”
Người đàn ông chau mày, bàn tay to lại nắm chặt vào cổ tay của cô, ép cô vào giữa đảo bếp và lồng ngực, giọng nói lạnh lùng kinh người, “Em nói cái gì?”
“Tai của tổng giám đốc Phó không tốt sao? Nếu tổng giám đốc Phó chỉ là chơi bời với tôi, thì sớm muộn cũng có ngày tổng giám đốc Phó sẽ chơi chán, chi bằng xa cách sớm một chút, để tránh làm tổng giám đốc Phó chán ghét!”
Những lời anh nói ban nãy, chỉ là cố ý nói cho Kỳ Ngạn Lễ nghe.
Nhưng Kỳ Ngạn Lễ lại tuỳ tiện gây xích mích hai câu, cô liền không tin anh, Phó Hàn Tranh có chút tức giận, “Bây giờ anh vẫn chưa chán.”
“Nhưng tôi thấy đủ rồi, tổng giám đốc Phó, anh ngồi tít trên cao, anh có thể chơi đùa được, nhưng tôi thì không!”
Mộ Vi Lan giẫy giụa, nhưng Phó Hàn Tranh lại không có một chút ý định thả cô ra, ngón tay dài của người đàn ông nắm lấy cằm của cô, “Tại sao phải đến LÁ Hoa làm việc?”
“Tổng giám đốc Phó đuổi tôi đi, còn không cho phép tôi đến công ty khác làm việc sao? Đây có phải là quá vô lí rồi không?”
Anh đuổi cô đi lúc nào, rõ ràng là cô tự từ chứ!
c “Rời khỏi Á Hoa, quay về Phó thị làm việc.”
Người đàn ông lạnh lùng hạ mệnh mệnh.
Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy cực kì chế giễu, “Lúc đầu tổng giám đốc Phó gán tội ăn cắp ý tưởng cho tôi, tôi không thể không rời khỏi Phó thị, bây giờ tổng giám đốc Phó lại mời tôi quay về, không cảm thấy mất mặt sao?”
“Mộ Vi Lan!”
Người phụ nữ này, là cố ý đối chọi với anh sao?
Phó Hàn Tranh đã thực sự nổi giận, con mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đó giống như là muốn ăn thịt cô vậy.
Mộ Vi Lan đứng đối mặt với anh rất lâu, một hồi lâu sau mới bình tĩnh chậm rãi lên tiếng, “Phó Hàn Tranh, từ lúc từ đảo Li Giang về, tôi phát hiện, chúng ta thực sự không hợp nhau, anh chấp nhận tôi, có lẽ chỉ vì tôi là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu, bất luận là ai, chỉ cần anh nhìn thuận mắt, anh đều sẽ chấp nhận cô ấy, anh không thích tôi, cũng có thể mãi mãi đều sẽ không thích tôi, nhưng tôi, không muốn miễn cưỡng một người không thích tôi ở bên tôi.”
Phó Hàn Tranh mím môi, sắc mặt vừa nặng nề vừa u ám.
Cô chính là cho rằng như vậy sao? Cái gì mà người phụ nữ anh nhìn thuận mắt, anh sống bao nhiêu năm nay, người phụ nữ nhìn thuận mắt chả có mấy ai, cô là người phụ nữ duy nhất anh có thể tiếp tục chung sống.
“Có chia tay hay không, anh nói như nào sẽ là như vậy.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Phó Hàn Tranh đột nhiên kéo Mộ Vi Lan đi ra bên ngoài.
Lực của anh rất mạnh, thậm chí còn đem theo sự thô bạo nóng giận.
“Phó Hàn Tranh! Anh bỏ em ra! Anh làm em đau rồi đấy!”
Tiểu Đường Đậu ở trong vườn, nhìn thấy bố mặt tối sầm đang kéo Mộ Mộ ra ngoài, liền bị doạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, “Bố làm gì thế! Bố không thể bắt nạt Mộ Mộ được!”
Nhưng Phó Hàn Tranh hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.
Phó Hàn Tranh trực tiếp kéo cô lên con xe Spyker màu đen, Mộ Vi Lan lên xa đang định kéo cửa xe ra để xuống xe, người đàn ông ngay lập tức khoá cửa xe lại.
“Phó Hàn Tranh! Rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Nếu anh đã không thích cô, thì tại sao lại không buông tha cho cô!
Anh có biết là, cô sắp chìm đắm đến cùng rồi không, nếu không dứt ra, rất có khả năng sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được, ý chí của cô, ở truước mặt của anh, vô cùng yếu kém!
Nước mắt của cô, không ngừng rơi xuống.
Phó Hàn Tranh từ trong ngăn kéo xe, lấy ra mấy tờ giấy A4, vứt ở trước mặt cô, cô nước mắt lờ mờ, “Đây là cái gì..”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, “Thứ em muốn, không phải chính là cái này sao?”
Cô nghi ngờ anh chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, vậy được, anh sẽ kết hôn với cô, có vật bảo đảm này, thì chắc cô sẽ yên tâm đúng không?
Mộ Vi Lan lau nước mắt, lúc này mới nhìn vào giấy trắng mực đen.
Đơn kết hôn!
Mộ Vi Lan vừa kinh ngạc, vừa không hiểu, cô giơ mắt nhìn anh, Phó Hàn Tranh, anh rốt cuộc là có ý gì?”
Anh không thích cô, thì đưa đơn kết hôn cho cô làm gì?!
Phó Hàn Tranh im lặng một hồi lâu, mới lên tiếng từng câu từng chữ, “Ý ở trên mặt chữ, chúng ta kết hôn.”
“Tôi biết anh cần một người vợ để ứng phó chuyện trong nhà, nhưng tôi không làm được, tổng giám đốc Phó vẫy vẫy đầu ngón tay, là sẽ có một tá những cô gái tài giỏi muốn gả cho anh, anh vẫn là nên đi tìm người con gái khác kết hôn với anh đi!”
Nói xong, Mộ Vi Lan liền nhét lại đơn kết hôn vào trong tay của anh, Phó Hàn Tranh tóm chặt lấy cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Nhưng người đã cùng anh sinh con, chỉ có em.”
Quả nhiên, anh là vì tiểu Đường Đậu nên mới kết hôn với cô.
“Nhưng tôi không muốn kết hôn với anh.”
Cô không muốn, cứ tuỳ tiện lấp kín hạnh phúc của bạn thân như vậy.
Nhưng Phó Hàn Tranh lại không phải là người đàn ông dễ dàng bị từ chối từ thế, đặc biệt, khi anh “cầu hôn” một người phụ nữ, thì càng không dễ từ chối.
Phó Hàn Tranh đưa cái bút kí màu đen nhét vào trong bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy tay cô, ép cô kí tên.
Mộ Vi Lan liều mạng vùng vẫy, cuối cùng, nuóc mắt ấm ức rơi tí tách lên trên tờ giấy, đôi mắt trở nên mờ mịit.
Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng mềm lòng, chậm rãi thả tay của cô ra.
Anh chau mày lại, mở cửa xe ra, tự mình bước xuống xe, đứng bên cạnh chiếc xe, hút thuốc.
Kết hôn với anh, cô lại không cam chịu đến vậy sao?
Những cô gái tài giỏi ở Bắc thành xoay chuyển bên cạnh anh nhiều như thế, anh tuỳ tiện một ánh mắt, là có ngay người con gái khác xinh đẹp hơn cô, ấm áp hơn cô, ngoan ngoãn nghe lời hơn cô bằng lòng kết hôn với anh, nhưng anh lại cứ nhìn cô vừa mắt.
Đến cả bản thân anh cũng có những hành động khinh thường như vừa nãy ép hôn.
Anh sống bao nhiêu năm nay, chỉ từng mất kiểm soát trong chuyện của Kiều Tang, bây giờ, lại vì Mộ Vi Lan, mà mất đi lí trí và bình tĩnh.
Phó Hàn Tranh một tay kẹp điếu thuốc, một tay ấn vào lông mày.
Trong xe, Mộ Vi Lan ôm lấy đầu gối của mình, vùi đầu khóc.
Tiểu Đường Đậu từ trong vườn chạy ra, chay cặp lông mày trắng mịn lại, bàn tay nhỏ túm lấy cái quần âu phẳng phiu của Phó Hàn Tranh, “Bố đừng hút thuốc nữa, Mộ Mộ khóc rồi, bố đi dỗ dành mẹ đi”
Phó Hàn Tranh quay sang, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào trong xe, chỉ nhìn một cái, mà ánh mắt đó lại sâu lắng hơn rất nhiều.
Anh vứt đầu thuốc lá xuống cạnh chân, sau khi lấy đôi giày da vê tắt đầu thuốc đó, vượt qua đầu xe đi sang bên này, kéo cửa xe ra, cong lưng ôm lấy cô, đôi môi mỏng đặt bên tai cô nói: “Em tưởng rằng em khóc, thì anh sẽ buông tha cho em sao? Mộ Vi Lan, nếu như sau này em còn muốn gặp lại tiểu Đường Đậu, thì chỉ có một cách.”
Mộ Vi Lan khuôn mặt trắng bệch bỗng ngẩng đầu, ánh mắt cực kì run rẩy!
Người đàn ông này lại lấy tiểu Đường Đậu ra để uy hiếp cppl Phó Hàn Tranh cứ không cảm thấy vô liêm sỉ, còn lạnh lùng nhắc nhở, “Kết hôn với anh, là lựa chọn tốt nhất của em.
Vừa dứt lời, cho dù cô vẫn đang ngớ người ra, thì đã cong lưng ôm cô lên.
Tiểu Đường Đậu đi theo sau Phó Hàn Tranh, “AI Bố bế Mộ Mộ về nhà rồi!”
Khi vào trong nhà, Phó Hàn Tranh ôm cô đặt lên sofa, lấy hộp thuốc đến, không nghi ngờ gì nắm lấy tay cô tỉ mỉ quan sát một lần.
Vết thương bị dao cắt không lớn, nhưng hơi sâu.
Người đàn ông hơi hơi chau mày, lấy thuốc mỡ kiên nhẫn giúp cô bôi lên.
Mộ Vi Lan muốn rụt tay lại mấy lần, nhưng vẫn là không có kết quả.
“Phó Hàn Tranh, tại sao anh phải đối xử với tôi như thế?”
Người đàn ông càng nhăn mày sâu hơn, lãnh đạm hỏi: “Anh đối xử với em thế nào?”
Muốn cô kết hôn với anh, là bắt nạt cô, hay là khiến cô bị ấm ức?
“Tôi không muốn có một hôn nhân chỉ là một trận giao dịch.”
Người đàn ông đang băng bó liền dừng lại, một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn cô nói: “Mộ Vi Lan, trở thành bà chủ Phó, đối với em mà nói, chỉ là một trận giao dịch thôi sao?”