Chương 24
Trong phòng tổng thống.
Ngươi phụ nữ nằm ngủ say trên giường, mái tóc dài đen mượt trên gối, ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào bên trong, đánh thức đôi mắt của cô.
Mộ Vi Lan nhấc tay, ôm đầu và cau mày lại.
Đêm qua…cô và Diệp Tử Bác?!
Đôi mắt cô mở to, chỉ nhìn thấy mình cô ở trong một khách sạn lạ, và xung quanh không có bất kỳ ai.
Cô ngồi dậy, cảm thấy rất mệt mỏi. qua cô đã uống say ở quán bar… Tối
Cô nhấn vào thái dương, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra đêm qua…
Cô đến quán bar với Quả Quả, sau đó Quả Quả đau bụng và đi vệ sinh, để cô ở lại với Diệp Tử Bác. Sau đó, hai người hình như đều uống say, cô đỡ Tử Bác vào trong phòng riêng, và sau đó. Phó Hàn Tranh đạp cửa xông vào?!
Chiếc điện thoại trên đầu giường đột nhiên reo lên, người gọi đến là Phó Hàn Tranh.
Cô với lấy chiếc điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi mới nghe máy.
Cô còn chưa kịp mở lời, một giọng nói nam tính trầm bổng đã vang lên: “Tỉnh rồi à?”
Không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói của anh, trái tim cô đã đập loạn lên. Cô cắn môi, “ừ” một tiếng.
Nhưng khi cô lên tiếng, cô thấy giọng mình rất khó nghe, sau một đêm mê man, lại không uống nước, cổ họng cô đã quá khô khan.
“Tiểu Đường Đậu bị thương phải vào viện rồi, cô bé muốn gặp cô.”
Trong điện thoại, còn có giọng nói nhỏ của Tiểu Đường Đậu: “Mộ Mộ, con và bố đang ở bệnh viện Nhân Dân, mẹ mau đến thăm con có được không?”
Mộ Vi Lan cau mày, trong lòng bất chợt lo lắng: “Sao Đường Đậu lại bị thương rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
Giọng điệu lo lắng của cô khiến Phó Hàn Tranh hơi sững lại, anh nhìn cô bé đang nằm trên giường, mím môi nói: “Chỉ là đập đầu, chảy một chút máu thôi, không sao cả.”
Mộ Vi Lan lo lắng hơn, đã chảy máu rồi còn bảo không sao? Đường Đậu chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi.
“Tôi thu dọn xong sẽ qua đó ngay lập tức!”
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Vi Lan nhanh chóng rời khỏi giường. Khi cô vừa xuống khỏi giường, cô nhìn thấy thân thể mình trần truồng, trên sàn còn có váy và đồ lót bị xé rách…
Hai má cô bỗng ửng đỏ..
Những hình ảnh khiến người khác phải đỏ mặt lập tức ùa về.
Sau khi cô bị Phó Hàn Tranh đưa ra khỏi quán bar, cô quấn lấy Phó Hàn Tranh suốt chặng đường, hôn Phó Hàn Tranh, thậm chí…cô hình như còn đẩy Phó Hàn Tranh nằm xuống, ngồi lên eo của anh?!
Mộ Vi Lan đưa tay che khuôn mặt nóng bỏng của cô. Đêm qua cô..chắc không phải đã cưỡng bức Phó Hàn Tranh rồi chứ?!
Cô đánh răng trong một tâm trí hỗn loạn, có tiếng người gõ cửa bên ngoài.
“Cô Mộ, cô dậy chưa? Tổng giám đốc Phó kêu tôi mang quần áo tới cho cô.”
Mộ Vi Lan quấn áo choàng tắm, đi chân trần đến cửa và mở cửa ra. Một cô gái phục vụ mỉm cười lịch sự đứng bên ngoài.
Mộ Vi Lan cầm lấy túi giấy, bên trong có quần áo và còn có…đồ lót của phụ nữ.
Phó Hàn Tranh cũng thật là chu đáo.
Sau khi cô gái phục vụ đưa quần áo cho cô vẫn chưa rời đi, mà đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ không nhãn mác, nụ cười vẫn ngọt ngào và lịch sự: “Cô Mộ, tổng giám đốc Phó dặn dò cô nhớ uống cái này, vì lý do an toàn.”
An toàn?
Mộ Vi Lan nghĩ đến ngay thuốc tránh thai khẩn cấp, tai cô đỏ ửng nhận lấy lọ thuốc.
Sau khi đóng cửa, cô nhìn chằm chằm vào lọ thuốc không có nhãn mác hay cách hướng dẫn sử dụng nào, cô khẽ cau mày. Vậy là, tối qua cô và Phó Hàn Tranh, thật sự đã làm chuyện đó rồi?
Nếu không, Phó Hàn Tranh kêu người phục vụ mua thuốc tránh thai cho cô làm gì?
Nghĩ đến đây, Mộ Vi Lan đập đầu chán nản.
Đến bệnh viện. Mộ Vi Lan đến quầy lễ tân hỏi và đến phòng bệnh theo chỉ dẫn.
Ngay khi Mộ Vi Lan bước vào phòng, Tiểu Đường Đậu nằm trên giường cười toe toét: “Mộ Mộ, mẹ đến thăm con rồi!”
Phó Hàn Tranh đang đút cháo sò điệp và rau xanh cho Tiểu Đường Đậu. Mộ Vi Lan thấy vậy, bước đến gần Tiểu Đường Đậu và khẽ hỏi: “Hay là, để tôi đút cho Tiểu Đường Đậu đi?”
Phó Hàn Tranh không nói gì.
Chuyện này để phụ nữ làm vẫn là thích hợp hơn, anh đưa bát cháo và thìa cho Mộ Vi Lan.
Tiểu Đường Đậu liếc nhìn, bất ngờ thấy một vét đỏ trên cổ của bố cô bé, cô bé chỉ tay hỏi: “Bố, cổ bố làm sao thế?”
Tiểu Đường Đậu chỉ vào vết cắn trên cổ của anh.
Anh nheo mắt đầy hàm ý: “Tối qua bố bị một con mèo hoang cắn.”
Mộ Vi Lan sững sờ, đó chắc không phải là vết tối qua cô cắn đó chứ?
Tiểu Đường Đậu vẫn đang suy nghĩ về “con mèo hoang”, Mộ Vi Lan ngồi trước giường bệnh, vừa đút cho cô bé ăn vừa chuyển sự chú ý của cô bé: “Sao Tiểu Đường Đậu lại ngã vậy? Có đau không nào?”
Cô bé chớp mắt, gật đầu và chu cái miệng hồng: “Mộ Mộ, tối qua mẹ đi đâu vậy, tại sao lại không đến thăm Đường Đậu, tối qua Đường Đậu đau lắm.”
Nhắc đến tối qua, hai má Mộ Vi Lan lại nóng bừng lên.
“Mę…tối qua mẹ…có việc bận…”
Cô bé nhíu mày, không vui hỏi:
“Chuyện gì còn quan trọng hơn cả Đường Đậu vậy? Mộ Mộ không thích Đường Đậu sao?”
Mộ Vi Lan vội vàng giải thích: “Mẹ thích chứ, mẹ đương nhiên là thích Đường Đậu rồi, chỉ là tối qua, mę..”
Trong lúc cô đang ấp úng, Phó Hàn Tranh mở lời: “Tối qua Mộ Mộ cũng bị ốm, vì vậy không thể đến thăm con.”
Cô bé nghe thấy vậy, lập tức đưa đôi bàn tay nhỏ lên trán của Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, đầu mẹ nóng quá!”
Phó Hàn Tranh cau mày, đưa tay lên trán cô, trán cô nóng bỏng.
“Cô sốt rồi.”
Chắc là do tối qua anh ném cô vào bồn tắm lạnh.
“Tôi không bị sốt…”
Cô đứng dậy, trước mắt mờ đi, cả người choáng váng và được Phó Hàn Tranh ôm chầm lấy.
“Sốt cao, 39 độ, nếu chậm một bước, đầu của cô gái này sợ là sẽ bị hỏng.”
Nữ y tá tầm 30 tuổi đứng bên cạnh nói. Một bên truyền dịch cho Mộ Vi Lan, một bên “chỉ trích” Phó Hàn Tranh: “Anh làm bạn trai cái kiểu gì vậy, sao lại không biết chăm sóc một người con gái như vậy. Người như anh, anh còn có được bạn gái, nhưng cũng phải đẹp trai như anh mới được.”
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh trùng xuống, anh nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé đang ngất xỉu trên giường bệnh, khẽ cau mày.
Nữ y tá thấy Phó Hàn Tranh không phải người dễ động vào, im lặng tiêm xong rồi rời khỏi phòng bệnh.
Khi Từ Khôn đến, anh ta gọi “Boss”, Phó Hàn Tranh đưa tay lên miệng ám chỉ anh ta im lặng. Từ Khôn ngạc nhiên, nhìn thấy Mộ Vi Lan đang nằm truyền nước trên giường bệnh, lập tức im lặng.
Nhưng nhớ đến chuyện quan trọng của công ty, anh ta đành hạ thấp giọng, ghé sát tai Phó Hàn Tranh nói nhỏ: “Boss, đại diện của tập đoàn GK đến rồi, đang đợi sếp qua đó ký hợp đồng.”
Ánh mắt anh nhìn chăm chú người phụ nữ nhỏ bé trên giường bệnh, anh thốt ra hai từ: “Hoãn lại”
“Hả…? Điều này không phù hợp chứ?”
Đó là một dự án trị giá 600 tỷ đó, nói hoãn là hoãn sao?
Boss không sợ người ta không đồng ý nữa sao?
“Boss…”
Anh nheo mắt: “Có vấn đề gì không?”
Từ Khôn âm thầm thắp cho mình một ngọn lửa: “Không, không có.”
“Không có thì ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại.”
Từ Khôn không nhịn được nói thầm trong lầm, quả nhiên là mọi tổn hại đều bắt nguồn từ phụ nữ