Chương 141
Một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt Mộ Vi Lan.
Vừa nãy thì bị Hạ Tuyết Tinh chặn đường, bây giờ lại đến lượt xe của Phó Hàn Tranh. Hôm nay cô ra đường chắc chắn là đã không xem ngày!
Từ Khôn bước xuống xe, đi vòng qua đầu xe, mở cửa phía bên kia và kính cẩn nói: “Cô Mộ, Boss vẫn đang trong bệnh viện, mong cô hãy đi cùng tôi, là Boss kêu tôi tới đón cô.”
Mộ Vi Lan lạnh lùng nhìn Từ Khôn: “Trợ lý Từ, làm phiền anh nói với anh ta, tôi và anh ta đã kết thúc rồi. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không rảnh để đi thăm anh ta, tôi còn phải đi làm.”
Từ Khôn khó xử, giả vờ đáng thương: “Cô Mộ, cô đi cùng với tôi đi. Nếu cô không đi, tôi sợ Boss sẽ trút giận lên đầu tôi.”
Bình thường Mộ Vi Lan rất dễ nói chuyện, nhưng hôm nay cô lại rất bất thường, thái độ của cô rất kiên quyết: “Trợ lý Từ, anh trở về giải thích thế nào là việc của anh. Tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây.”
Từ Khôn bại trận, anh đành gọi điện cho Phó Hàn Tranh và ấp úng nói: “Boss, cô Mộ nói…”
Phó Hàn Tranh dường như không quá ngạc nhiên: “Có phải cô ấy không chịu tới đây?”
“Vâng, vâng…Cô Mộ nói, bây giờ cô ấy phải đi làm, không, không rảnh.”
“Vậy anh cũng đừng đến đây gặp tôi nữa.”
Từ Khôn toát mồ hôi lạnh. “Boss, nhưng, nhưng mà cô Mộ không chịu đi…”
Anh cũng không thể thất lễ trói cô Mộ lại đem đến trước mặt Boss chứ?
Ai ngờ, Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói: “Hôm nay anh có phải trói, cũng phải trói cô ấy đem về đây!”
Năm phút sau, Mộ Vi Lan bị trói hai tay và ngồi ở ghế sau.
Mộ Vi Lan giận dữ, cô ra sức vùng vẫy: “Từ Khôn! Anh cởi trói cho tôi!”
Từ Khôn liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu và nói: “Cô Mộ, cô không thể trách tôi được. Đây là do Boss chỉ thị, sau này nếu cô thực sự làm bà Phó, cô đừng gây khó khăn cho tôi. Tôi chỉ là vì kế sinh nhai nên mới đành phải làm vậy…”
Mộ Vi Lan còn lâu mới tin những lời nói xằng bậy của Từ Khôn!
Từ Khôn ở bên cạnh Phó Hàn Tranh đã nhiều năm, sớm đã thành tinh!
Anh ta giống như Phó Hàn Tranh, thích bày mưu tính kế với người khá!
c Đến bệnh viện Nhân Dân, Từ Khôn cũng không dám cởi trói cho cô, sợ Mộ Vi Lan sẽ quay đầu bỏ chạy. Từ Khôn cầm sợi dây, kéo Mộ Vi Lan đến phòng bệnh của Phó Hàn Tranh.
Các bác sĩ, y tá và bệnh nhân trong bệnh viện đều nhìn Mộ Vi Lan với ánh mắt kỳ lạ.
Người không biết, còn tưởng cô là bệnh nhân tâm thần mất kiểm soát nên mới bị trói thế kia!
Mộ Vi Lan nghiến răng, sự giận dữ xộc lên đến đỉnh đầu!
Phó Hàn Tranh là một kẻ khốn nạn!
Cho đến khi Từ Khôn “dắt” Mộ Vi Lan vào trong phòng bệnh, Phó Hàn Tranh ngước mắt lên nhìn.
“Ai cho phép anh trói cô ấy?!” Giọng nói của anh rất lạnh lùng. Từ Khôn toát mồ hôi lạnh và thầm khóc trong lòng-chẳng phải Boss kêu tôi trói cô Mộ mang đến trước mặt Boss hay sao? Tại sao lúc này đổ lỗi cho tôi?
Mộ Vi Lan cười khẩy: “Phó Hàn Tranh, anh không cần phải giả làm người tốt. Lẽ nào không phải anh kêu trợ lý Từ trói tôi à?”
Nếu không phải là anh ra lệnh, Từ Khôn sao dám trói cô tới đây?
Phó Hàn Tranh cau mày và ra lệnh cho Từ Khôn: “Anh ra ngoài đi, và đóng cửa lại.”
Từ Khôn biết ý, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh và đứng canh ở bên ngoài.
Anh đương nhiên hiểu ý của Phó Hàn Tranh. Nếu Mộ Vi Lan chạy ra ngoài, anh chắc chắn phải giúp Boss ngăn cô ấy lại.
Trong phòng bệnh, hai người đối mặt với nhau.
Mộ Vi Lan không đi đến bên cạnh giường bệnh của anh, cổ tay cô bị trói, cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
Khuôn mặt Phó Hàn Tranh ủ rũ, nhưng anh cúi đầu trước, phá vỡ sự im lặng: “Lại đây.”
Hai từ đơn giản, nhưng giọng điệu không cho phép cô được từ chối.
Mộ Vi Lan đứng yên ở đó, không di chuyển và vẫn giận dữ nhìn anh.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, có một chút bất lực, anh tăng giọng và nói: “Lại đây, anh giúp em cởi trói.”
Mộ Vi Lan bán tin bán nghi bước tới, nhưng không chịu lại gần anh.
Phó Hàn Tranh giơ tay trái lên, kéo cô về phía mình: “Anh sẽ ăn em hay sao?”
Tay phải của anh bây giờ băng bó thế này, cho dù có muốn ăn cô, cũng không tiện di chuyển.
Bàn tay trái linh hoạt của anh cởi sợi dây thừng trên cổ tay cô. Sợi dây dường như được buộc rất chặt, trên cổ tay mảnh khảnh của cô xuất hiện một vài vết đỏ rõ ràng.
Phó Hàn Tranh cau mày, anh đột nhiên cất cao giọng và mắng Từ Khôn đang canh giữ ngoài cửa: “Từ Khôn! Anh không muốn sống nữa phải không?!”
Từ Khôn giật mình, trượt chân và loạng choạng.
Nếu anh không trói chặt một chút, cô Mộ có thể sẽ tự cởi được ra. Nếu để cô Mộ chạy thoát, Boss sẽ còn tức giận hơn.
Từ Khôn nhìn lên trời, haizz…làm người thật khó.
Trong phòng bệnh, Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng vuốt ve những vết đỏ trên cổ tay của Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan rút tay lại và lạnh lùng: “Nếu không phải anh kêu Từ Khôn trói tôi, tôi cũng sẽ không như thế này. Bây giờ anh còn giả bộ, có thú vị không?”
Trong mắt cô, anh là người có nhân phẩm thấp kém vậy ư?
Phó Hàn Tranh kìm nén nỗi tức giận trong lòng, anh biết cô vì chuyện hôm qua anh để cô ở cục dân chính, khiến cô phải đợi cả ngày, vì vậy cô mới tức giận. Anh nhẫn nại dỗ dành cô: “Đợi anh xuất viện, chúng ta sẽ đến cục dân chính để làm thủ tục.”
Mộ Vi Lan nhìn anh chế giễu: “Phó Hàn Tranh, anh tưởng tôi sẽ để anh tùy ý chơi đùa tôi hay sao? Chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Anh không đồng ý kết thúc mối quan hệ này, nó sẽ không thể kết thúc Mộ Vi Lan cười khẩy rồi quay người lại và chuẩn bị rời đi, nhưng cô lại bị Phó Hàn Tranh kéo lại. Sức lực của anh quá lớn, Mộ Vi Lan đứng không vững, bất ngờ ngã vào lòng anh, chạm phải vết thương trên cánh tay phải của anh.
Phó Hàn Tranh đau đớn và thở hắt.
Mộ Vi Lan giật mình: “Anh không sao chứ?”
Nhưng khi cô hỏi cô này ra, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô cau mày và giận dữ nói: “Là do anh kéo tôi, tôi mới chạm phải vết thương của anh, anh tự làm tự chịu!”
Tự làm tự chịu…Sau khi nói ra bốn từ này, đến cả Mộ Vi Lan cũng sừng sờ, liệu cô có nặng lời quá không?
Nhưng mà, hôm qua anh đã bỏ mặc cô ở cục dân chính, vội vàng đến khách sạn ngủ với Hạ Tuyết Tinh. Cô nặng lời một chút có làm sao đâu?
Dù sao mối quan hệ này cũng không thể cứu vãn được nữa. Cô làm đổ vỡ mọi thứ, vậy thì đã làm sao?
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đỏ hoe, cô cố gắng đứng dậy khỏi lòng anh, nhưng Phó Hàn Tranh lại ôm cô chặt trong lòng: “Là anh tự làm tự chịu, anh tự làm tự chịu nên tối qua mới xảy ra tai nạn, còn vội vàng lái xe đi tìm em!”
Mộ Vi Lan hoàn toàn sững sờ.
Anh ấy nói cái gì cơ?
Tối qua sau khi xảy ra tai nạn, anh ấy thực sự đã không đến bệnh viện ngay, mà còn chạy đến cục dân chính để tìm cô?
Phó Hàn Tranh chăm chú nhìn cô, thấy cô không giấy giụa nữa, anh hậm hừ: “Biết ngoan ngoãn rồi?”
Nhưng cô nhớ đến lời nói sáng nay của Hạ Tuyết Tinh, cô cắn môi và nói: “Vậy thì sao? Phó Hàn Tranh, anh đừng tưởng tôi sẽ tin anh. Hôm qua khi rời khỏi cục dân chính, anh đi đâu và gặp ai?”
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh khẽ nheo lại.
Quả nhiên, Kỳ Ngạn Lễ đã nói tất cả với cô ấy.
-Anh bị người khác hãm hại.”
Mộ Vi Lan bật cười: “Lẽ nào không phải do anh Phó đây tự mình muốn đến khách sạn gặp tình nhân hay sao? Ai có thể ép buộc được anh? Hãm hại anh?
Anh lên giường với Hạ Tuyết Tinh, lẽ nào là Hạ Tuyết Tinh cưỡng ép anh?”