Chương 1188:
Chu Tiểu Ninh là điển hình của kiểu người vừa lành sẹo là quên ngay đi thương tổn, cô ta nhếch môi đắc ý vẫy tay với Giản Mông và Lý Duyệt, nói: “Xin lỗi, tớ đi trước đây, bạn trai tớ đến đón rồi”
Lý Duyệt cười nói: “Tiểu Ninh, bạn trai cậu quả là có điều kiện nhỉ, lái cả Land Rover trông oách thật đấy. Mắt nhìn của cậu đúng là không tồi nha”
Giản Mông nói: “Lần sau chúng ta gọi cả Tranh Tranh cùng nhau ăn cơm được không? Hẹn lần sau nhé”
Nhắc đến Phó Mặc Tranh, ánh mắt Chu Tiểu Ninh run lên, nhưng che giấu rất nhanh, khóe miệng gượng gạo kéo ra, nói: “Hẹn lần sau”
Sau đó mở cửa xe, ngồi lên chiếc Land Rover đi thẳng.
Rời khỏi cổng trường.
Chu Tiểu Ninh vừa lên xe liền ôm lấy người đàn ông mặc vest ngồi phía sau.
Người đàn ông tầm ba mươi tuổi, ngoại hình trung bình, trông có vẻ già dặn. Có thể bởi vì làm ăn buôn bán nên trông khá trưởng thành và chững chạc.
Chu Tiểu Ninh ôm cổ đối phương làm nũng: “Hôm nay em bị bạn học bắt nạt, anh phải đòi lại công bằng cho em”
Người đàn ông này tên là Ngụy Khiêm, là ông chủ của chuỗi khách sạn Gia Vọng.
Ngụy Khiêm cười, trông thấy cô ta bị đánh đến đỏ mặt thì trêu chọc.
nói: “Tính khí của em nóng nảy như vậy mà vẫn có người dám đánh em sao? Xem ra người đó rất lợi hại nhỉ?”
Chu Tiểu Ninh nhíu mày, ở trong ngực người đàn ông lắc lắc nói: “Em bị đánh, anh không thương thì thôi lại còn cười à? Anh nhìn đi, mặt cũng sắp bị biến dạng rồi”
“Làm gì đến mức ấy, bị tát thôi thì sao mà biến dạng được? Ngoan, đừng làm ồn!”
Ngụy Khiêm kéo Chu Tiểu Ninh từ trong ngực dậy.
Cơn giận của Chu Tiểu Ninh như đấm phải không khí, trong lòng có chút không vui: “Em khó chịu, anh phải chịu trách nhiệm với em”
Ngụy Khiêm đã ứng phó quen với kiểu phụ nữ như thế này: “Lần này em muốn mua túi gì?”
Cô ta đã đi theo Ngụy Khiêm ba năm, Ngụy Khiêm luôn mua cho cô ta hết những món đồ hàng hiệu mà cô ta yêu cầu, phương diện này rất hào phóng, chỉ là vẫn chần chữ mãi không nói đến chuyện kết hôn hay có ý tương tự như thế với cô ta.
Chu Tiểu Ninh từ từ sà vào lòng Ngụy Khiêm, yếu ớt nói: “Ngày nào.
cũng túi túi, em chán lắm rồi, anh cũng không thấy chán sao?”
“Vậy lần này em muốn cái gì?”
Trong mắt Chu Tiểu Ninh lóe lên sự tính toán, nói: “Lúc trước anh nói sẽ mua nhà cho em mà mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mua. Có phải anh tiếc tiền hay không?”
Nhắc đến chuyện nhà cửa, Ngụy Khiêm đánh trống lảng, cau mày nói: “Chuyện phòng ốc gì đó… Em tưởng mua dễ dàng vậy sao? Vả lại nếu quyết định mua thì cũng phải đi xem nhà, xem công ty bất động sản. Em cũng biết là công việc của anh cũng rất bận, làm gì có thời gian đi xem phòng với em chứ?”
Chu Tiểu Ninh vẫn chưa bỏ cuộc tiếp tục nói: “Anh không cần phải đi xem cùng em. Em đã xem kỹ rồi, có một khu biệt thự ở vành đai thứ hai thuộc ốc đảo, là khu vực trung tâm trong ốc đảo ấy. Chính là tòa nhà Lô Châu Hoa Uyển ở bên kia, mỗi nhà đều sống biệt lập, sân rất lớn, ánh sáng mặt trời cũng rất tốt”
Trong mắt Ngụy Khiêm xẹt qua một tia khó chịu: “Tiểu Ninh, mua một căn nhà, chưa kể lại còn là biệt thự, đây không phải là chuyện nhỏ đâu”
“Có phải anh tiếc tiền với em không vậy?”
Ngụy Khiêm hơi mất kiên nhẫn, bình thường mua đồ hiệu cho cô ta, thích gì mua đó cũng tốn mất mấy trăm ngàn nhưng đây vẫn chỉ tính là con số nhỏ, vẫn có thể chấp nhận được. Còn biệt thự ở khu Lô Châu Hoa Uyển bên kia mỗi căn cũng có giá mấy tỷ rồi. Trong một cuộc tình, chi nhiều tiền lên người một người phụ nữ như vậy Ngụy Khiêm cảm thấy không đáng giá.
Huống chỉ nếu anh chỉ một lúc mấy tỷ mua một căn biệt thự như vậy chỉ lo sẽ làm kinh động đến vị kia trong nhà.
Vừa nghĩ đến hậu quả, Ngụy Khiêm liền từ chối một cách dứt khoát, nói: “Chuyện biệt thự để sau này hãng nói! Gần đây công việc của anh rất bận”
Mặc dù được chiều sinh hư nhưng nếu Ngụy Khiêm thật sự không muốn nhả ra thì cô ta cũng không thể làm gì được, chỉ ngoan ngoãn yên lặng kết thúc.
Chu Tiểu Ninh ngồi trong chiếc xe kéo rèm nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, cắn cánh môi đỏ mọng, rất không vừa lòng.