Chương 533: Cùng nhau hưởng tuần trăng mật (4)
Đến khi Lâm Lâm ăn xong mì Phó Hàn Tranh vẫn chưa về.
Mộ Vi Lan ra khỏi xe nhân lúc Lâm Lâm đang tắm thì cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang đứng hút thuốc ở một nơi cách đó không xa.
“Sao anh lại đứng hút thuốc một mình bên ngoài thế này?”
Cô bước đến rồi thuận tay lấy điếu thuốc trong tay anh vứt xuống đất.
Phó Hàn Tranh kinh ngạc vì anh không ngờ cô sẽ có một hành động tự nhiên như thế.
Ánh mắt đen thảm anh nhìn cô trở nên ấm nóng hơn: “Càng ngày càng ra dáng bà Phó rồi đấy”
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe. Vì em, vì Tiểu Đường Đậu và cả bé Diêm Đậu nữa, anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe của mình, anh hiểu không?”
Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô, Phó Hàn Tranh mỉm cười, anh đưa tay lên xoa xoa mái tóc dài đang xõa tung của cô: “Anh biết rồi, em lo nhiều rồi”
Mộ Vi Lan đẩy tay anh ra, chỉnh lại tóc của mình và than thở: “Anh làm tóc em rối tung cả lên rồi”
Phó Hàn Tranh nhìn về chỗ chiếc xe cách đó không xa, căm anh nâng lên cao chỉ về hướng đó: “Anh và em đều ra ngoài, em không sợ Lâm Lâm lấy trộm tiền của chúng ta à?”
Lúc này Mộ Vi Lan mới sực nhớ ra, cô vội vàng nói: “Ừ nhỉ, em về ngay”
Phó Hàn Tranh không cười nữa, anh kéo cô lại: “Được rồi, em cứ ở đây với anh thêm một lúc nữa”
“Không phải anh sợ cô ấy trộm đồ của chúng ta à?”
“Anh đang cầm ví tiền rồi, trên xe cũng không có tiền, có lấy chứng minh thư thì cũng chẳng làm được gì.”
Mộ Vi Lan vỗ lên mặt rồi lườm anh một cái: “Thế mà anh dọa em”
Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan từ phía sau vào lòng và đặt cằm anh vào hõm cổ cô và trầm giọng nói với cô: “Anh hơi đói rồi, sao bây giờ?”
“Anh vừa ăn mì rồi mà? Thế mình về đi, em nướng bánh mì cho anh ăn?”
“Anh muốn ăn cái gì đặc biệt ấy?”
Mộ Vi Lan ngẫm nghĩ xem trong xe có gì đặc biệt mà có thể ăn được: “Trong xe chỉ có đồ ăn vặt, mì và bánh mì, anh có ăn đồ ăn vặt không?”
Phó Hàn Tranh làm như không nghe thấy cô hỏi cũng không trả lời lại, anh đưa ra một yêu cầu cho cô: “Em quay đầu lại”
Mộ Vi Lan nghe rồi quay đầu lại phía sau nhìn anh: “Để làm gì vậy?”
“Hôn anh”
Giữa nơi rừng núi hoang vu này mà anh cũng thật biết tìm niềm vui.
Vậy thì khi nấy anh nói đói là …
Vành tai và má cô chẳng mấy chốc mà đỏ ửng.
Mộ Vi Lan xấu hổ, tay cô bám vào bắp tay anh mạnh mẽ: “Thôi anh, ngày mai chúng ta tới khách sạn rồi hãy..”
“Nhưng anh muốn bây giờ”
Đối diện với ngọn lửa bừng cháy trong đôi mắt thâm trầm của anh, tim của Mộ Vi Lan đập thình thịch, cô quay người và hôn lướt qua rất nhẹ đôi môi mỏng của anh. Nhưng anh đã giữ chặt gáy của cô, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Sự thân mật ngắn ngủi không thể làm thỏa mãn ước muốn trong lòng, Phó Hàn Tranh rất muốn tiến xa hơn và hơn thế nữa.
Khi Mộ Vi Lan khoác tay Phó Hàn Tranh trở về, Lâm Lâm đã tắm xong, cô bước ra từ phòng tắm với một bộ quần áo ngủ thoải mái trên người.
Phó Hàn Tranh vừa bước vào xe nhìn thấy Lâm Lâm đang mặc áo ngủ, anh nghĩ ở lại có vẻ không hay lắm nên đi sang một thùng xe khác.
Một lát sau, Mộ Vi Lan nghe thấy tiếng Phó Hàn Tranh gọi cô sang.
“Lâm Lâm, nếu cô buồn ngủ rồi thì cô cứ ngủ trước đi, chọn ngủ ở giường hay ở sofa đều được”
Lâm Lâm lau mái tóc còn đang ướt đẫm và gật đầu: “Được”
Mộ Vi Lan đi tới thùng xe phía sau, Phó Hàn Tranh đang ngồi bên cửa sổ xe.
Mộ Vi Lan bước tới và nói: “Anh có đi tắm không, em lấy quần áo cho”
“Em cứ tắm trước đi, anh tắm sau”
Mộ Vi Lan gật đầu, nghĩ tới chuyện Phó Hàn Tranh rất thích sạch sẽ rồi cầm quần áo ngủ bước vào phòng tắm.
Sau khi Mộ Vi Lan đi tắm, Lâm Lâm mặc một chiếc T-shirt đi từ thùng xe phía trước sang thùng xe phía sau bắt chuyện với Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh không nhìn Lâm Lâm, Lâm Lâm buộc tún góc áo của chiếc T-shirt lại, bên dưới là một chiếc quần short, đôi chân dài của Lâm Lâm đung đưa tới lui trước mắt của Phó Hàn Tranh. Mặc dù Lâm Lâm ăn mặc vậy là bình thường nhưng Phó Hàn Tranh dù sao cũng đã kết hôn, lại trong một không gian khép kín, nhỏ hẹp như vậy thì không khí bên trong không tránh khỏi cảm giác không thích hợp.
Mà vợ của Phó Hàn Tranh còn đang tắm ở phòng tắm bên trong.
Phó Hàn Tranh từ đầu tới cuối không hề nhìn Lâm Lâm một lần nào.
Lâm Lâm nói: “Phó Hàn, rất xin lỗi đã làm phiền anh và Mộ Vi. Tối nay tôi thật sự phải cảm ơn hai người, ở nơi hoang vu không một bóng người này mà tối nay tôi không gặp được hai người thì chắc tôi sẽ thành mồi cho chó sói mất”
“Không cần cảm ơn tôi đâu, là vợ tôi đồng ý để cô ở lại đêm nay”
Phó Hàn Tranh châm thuốc hút nhưng không mở cửa sổ.
Lâm Lâm bị khó chịu bởi mùi thuốc lá nên ho vài cái nhưng Phó Hàn Tranh vẫn không có ý muốn mở cửa sổ. Lâm Lâm ngồi tới vị trí trước mặt của Phó Hàn Tranh định mở cửa sổ và nói: “Nếu anh hút thuốc thì nên để gió thông vào thì tốt hơn”
Phó Hàn Tranh trả lời bằng một giọng nhàn nhạt: “Vợ tôi sợ lạnh, cô đừng mở nữa”
Người đàn ông này mắc chứng “ung thư” trực nam giai đoạn cuối sao? Không biết là cô bị sặc mùi thuốc lá rất khó chịu hay sao?
Không lâu sau, cả thùng xe đầy mùi khói thuốc, Lâm Lâm bó tay không biết làm thế nào đành phải về thùng xe phía trước đi ngủ trước.
Lúc này Phó Hàn Tranh mới mở cửa sổ, dập điếu thuốc.
đang hút dở rồi vứt đi, cuối cùng là thông gió vào bên trong.
Mộ Vi Lan mặc đồ ngủ, lúc cô ra khỏi nhà tắm tóc còn ướt và cô ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá.
Cô giống như đang bắt kẻ trộm vậy, hai mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh: “Anh lại lén hút thuốc sau lưng em đúng không? Em ngửi thấy mùi rồi”
“Em qua đây”
Phó Hàn Tranh vỗ võ đùi, ý bảo Mộ Vi Lan tới đó ngồi.
Hai người đã quen với các chung sống với nhau nên Mộ Vi Lan không thấy ngượng, đi tới và ngồi lên đùi anh.
Ngồi gần anh, mùi thuốc lá càng nồng đậm hơn.
“Anh hút thuốc thật đấy à?”
Phó Hàn Tranh lấy chiếc khăn bông trong tay cô và giúp cô lau tóc: “Anh chỉ muốn dùng mùi thuốc đuổi muỗi chứ không hút”
“Muỗi? Mùa này cũng có muỗi ạ? Anh bị muỗi đốt à? Em đâu có bị đốt đâu.”
Mộ Vi Lan nghỉ ngờ, tìm nốt muỗi đốt trên người anh. Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì của cô rồi “Vì máu của em không đủ ngon.”
Mộ Vi Lan: “…Đốt thuốc có thể đuổi muỗi ư? Đâu có phải hương muỗi đâu?”
Phó Hàn Tranh giúp cô lau tóc xong, anh giơ tay ra đóng cửa sổ lại, gió lạnh buổi tối dễ gây đau đầu.
Mộ Vi Lan ôm lấy cổ anh bằng cả hai tay: “Nếu không có chuyện gì thì em đi ngủ trước nhé?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, bây giờ mới có 9 giờ: “Em nói chuyện với người lạ còn vui hơn em nói chuyện với chồng em phải không?”
Mộ Vi Lan nhướn mày: “Thế anh muốn nói chuyện gì?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô chăm chú rồi mới nói ra hai từ: “Chuyện người lớn”
Mộ Vi Lan suýt nữa thì sặc.
Người đàn ông này đúng thật là… Nói vậy mà mặt không đỏ, tim không run.
Mộ Vi Lan đứng dậy định chạy đi, nhưng Phó Hàn Tranh không dễ bị lừa như thế. Anh bắt lấy cô, rồi kéo cô lại: “Em có.
nói không?”
Mộ Vi Lan: “… ở đây ấy ạ?”
“Người ở thùng xe phía trước không nghe thấy đâu”
Thật không biết xấu hổ mà.