Chương 1235:
Đáng ghét!
“Lâm Bạc Thâm, anh vô liêm sỉ lắm”
Ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô gái trong lòng, đôi môi mỏng kề sát vành tai cô, nhỏ giọng thầm thì: “Nếu anh vô liêm sỉ thật thì tối hôm qua cái em ký không phải là hợp đồng người đại diện đâu mà là hợp đồng bán thân hoặc là giấy đăng ký kết hôn đấy”
Phó Mặc Tranh đưa tay muốn tát anh một cái.
Tâm trạng của Lâm Bạc Thâm đang rất tốt, anh còn đưa mặt sang chờ cô đánh.
Phó Mặc Tranh thấy dáng vẻ coi thường của anh, cô cắn môi nắm chặt tay lại rồi hạ xuống, cười nhạo: “Tổng giám đốc Lâm có kinh nghiệm quá mà, biết làm như vậy thì sẽ bị tát ai, chắc trước kia anh làm không ít chuyện lừa đảo nhỉ?”
Lâm Bạc Thâm thoải mái cười nhạt, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bừng bừng vì giận của cô, anh nói: “Anh không có hứng lừa người khác, cũng không cần thiết, nhưng nếu là em thì anh tình nguyện lừa gạt cả đời”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô gái đang ngồi bên bàn ăn, vừa non nớt vừa dữ tợn giống hệt như một con mèo nhỏ.
Chọc cô giận đến mức không còn vẻ lạnh nhạt trước kia, Lâm Bạc Thâm cảm thấy thành công vô cùng.
Cả ngày hôm nay cũng không hề uổng phí.
Sau đó, người đàn ông nọ ưu nhã đứng thẳng người, đưa tay xoa đầu cô rồi nói: “Nhanh ăn cháo đi, nguội thì không tốt cho dạ dày”
Sau khi ăn sáng xong, anh lững thững lên lầu, vào thư phòng làm việc.
Phó Mặc Tranh và Xương Sườn mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai bên nhìn nhau rất lâu: “Có phải con đồng lõa với bố của con không?”
Xương Sườn vô tội chớp mắt một cái: “Meo.”
Phó Mặc Tranh cầm hai bản hợp đồng kia rồi bịch bịch chạy lên lầu, cô còn không buồn gõ cửa mà cứ thế xông vào thư phòng Lâm Bạc Thâm.
“Lâm Bạc Thâm, tôi muốn hủy hợp đồng”
Lúc này đây, Lâm Bạc Thâm đang mở video hội nghị, trong thư: phòng anh, trên vách tường đối diện với bàn làm việc là một màn ảnh chiếu lớn, chuyên dùng để mở video hội nghỉ.
Trên hình, đối diện với anh là một bàn toàn nhân vật cao cấp, có người trong nước, người nước ngoài, họ đang nghiêm túc thảo luận vê kinh tế thị trường bằng tiếng anh.
Bỗng nhiên giọng nói hùng hổ của Phó Mặc Tranh vang lên hấp dẫn họ.
Các quản lý cao cấp trong video cùng nhau nhìn về phía Phó Mặc Tranh, có người tò mò, người hóng chuyện, hoặc là ánh nhìn nghiền ngẫm.
Phó Mặc Tranh cầm hợp đồng đứng trong thư phòng, cô lúng túng không để đâu cho hết, há hốc miệng một lúc mới nói: “Tôi… tôi không biết anh đang họp, tôi ra ngoài trước”
Lâm Bạc Thâm ngồi trên ghế làm việc, ngón tay thon dài đan vào nhau, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng đáy mắt anh lại đượm nét cười.
Lúc Phó Mặc Tranh chạy đến cửa thư phòng, Lâm Bạc Thâm nhìn theo bóng lưng cô rồi nói: “Đợi anh năm phút, anh họp xong sẽ nói chuyện với em, nhé?”
Phó Mặc Tranh mở cửa chạy ra ngoài.
Ở bên kia video, có một người ngoại quốc hóng hớt hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, người đó là?”
Lâm Bạc Thâm nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, anh thong dong nói: “Là vợ tôi, tuổi còn nhỏ lại hơi bướng bỉnh, tôi xin lỗi vì cô làm ảnh hưởng đến hội nghị. Nhưng mà bây giờ tôi cần tạm dừng một chút, hình như vợ tôi giận thật rồi”
Nhóm quản lý cao cấp bên kia vội vàng nói: “Bà chủ quan trọng hơn: Sau đó, Lâm Bạc Thâm bình tĩnh đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng.
Đi dỗ bà Lâm.
Nhóm quản lý: Mọi người đen mặt đầy dấu hỏi.
“Tổng giám đốc Lâm kết hôn bao giờ vậy?”
“Tôi không biết, không phải là tổng giám đốc độc thân sao?”
“Lặng lẽ cưới à? Nhưng mà người như tổng giám đốc Lâm, hôn nhân bí ẩn cũng bất lợi cho tập đoàn”
“Rốt cuộc là bà Lâm ở đâu ra vậy?”