Chương 592:
Tốc độ chạy của họ chậm hơn vận tốc của khối cầu tuyết rất nhiều.
Khi Nguyệt Như Ca sắp bị một quả cầu tuyết lăn trúng, Giang Thanh Việt vội vàng rút súng ra, nhắm vào giữa quả cầu tuyết rồi bắn.
Quả cầu tuyết khổng lồ vỡ tan trong tích tắc, nổ tung thành vô số mảnh.
Nhưng đống tuyết từ mấy ngọn núi cao lao về phía họ như thủy triều, tất cả đều một màu trắng xóa như muốn nuốt chứng toàn bộ họ.
Thomson vừa chạy vừa hét lên: “Chết tiệt! Tôi không muốn chết ở nơi khỉ ho cò gáy này đâu! Tôi chết ở đây thì đến xác cũng chẳng có ai nhặt!”
Nguyệt Như Ca: “Vậy thì ngậm miệng quạ lại rồi chạy mau!”
Bùm—— Ngay cả một đặc vụ được đào tạo bài bản cũng không thể đấu lại một trận tuyết lớn đến thế này.
Nhóm người như chìm trong màn tuyết.
Khi tỉnh lại đã ba giờ sau.
Giang Thanh Việt bò ra khỏi tuyết, anh không còn tâm trí nghỉ ngơi mà vội vàng gọi to: “Nguyệt Như Ca! Thomsonl”
Nguyệt Như Ca đang bị vùi ở cách đó không xa, ngón tay khẽ nhúc nhích, cô bừng tỉnh lại, cố bới tuyết ra rồi yếu ớt đáp lời: “Giang Thanh Việt! Em ở đây!”
Giang Thanh Việt chạy tới, nắm lấy tay cô: “Nắm lấy tay tôi!”
Ngay khi anh định kéo Nguyệt Như Ca ra khỏi, một họng súng lạnh lẽo bỗng dí vào trán anh.
Đôi mắt đen láy của Giang Thanh Việt như híp lại.
“Sói Trắng, nếu được phép lựa chọn, cậu sống còn Hoa Hồng Đen phải chết, cậu chết thì Hoa Hồng Đen có thể sống, cậu sẽ quyết định như thế nào?”
Giang Thanh Việt vân nắm chặt tay Nguyệt Như Ca không buông, anh hơi ngẩng đầu nhìn kẻ đang chĩa súng vào mình, bình tĩnh nói: “Ai phái mày tới đây?
“Không quan trọng tao là ai, quan trọng là sự lựa chọn của cậu.
Nguyệt Như Ca vẫn bị vùi trong tuyết, cô khàn giọng chửi: “Đừng nghe hắn ta! Hắn giết anh thì nhất định cũng sẽ giải quyết eml”
Nguyệt Như Ca bị vùi bên dưới, cô bình tĩnh rút súng từ trong thắt lưng ra, tính toán xem mình có bao nhiêu phần trăm lời: “Giang Thanh Việt! Em ở đây!”
Giang Thanh Việt chạy tới, nắm lấy tay cô: “Nắm lấy tay tôi Ngay khi anh định kéo Nguyệt Như Ca ra khỏi, một họng súng lạnh lẽo bỗng dí vào trán anh.
Đôi mắt đen láy của Giang Thanh Việt như híp lại.
“Sói Trắng, nếu được phép lựa chọn, cậu sống còn Hoa Hồng Đen phải chết, cậu chết thì Hoa Hồng Đen có thể sống, cậu sẽ quyết định như thế nào?”
Giang Thanh Việt vân nắm chặt tay Nguyệt Như Ca không buông, anh hơi ngẩng đầu nhìn kẻ đang chĩa súng vào mình, bình tĩnh nói: “Ai phái mày tới đây?
“Không quan trọng tao là ai, quan trọng là sự lựa chọn của cậu.
Nguyệt Như Ca vẫn bị vùi trong tuyết, cô khàn giọng chửi: “Đừng nghe hắn ta! Hắn giết anh thì nhất định cũng sẽ giải quyết eml”
Nguyệt Như Ca bị vùi bên dưới, cô bình tĩnh rút súng từ trong thắt lưng ra, tính toán xem mình có bao nhiêu phần trăm có thế bản trúng kẻ thù kia.
Giang Thanh Việt nhìn thấy biểu tượng mặt trăng trên người hắn ta, anh hơi nhíu mày: “Là tổ chức Minh (tối) phái mày tới?”
“Đến âm tào địa phủ thì cậu sẽ biết thôi”
Ngay khi tên sát thủ chuẩn bị bắn, Nguyệt Như Ca đã bóp cò nhanh hơn, viên đạn thổi bay những bông tuyết,bắn thẳng vào tim tên sát thủ.
Khẩu súng đặt bên thái dương của Giang Thanh Việt rơi xuống, gã sát thủ ngã xuống, dưới người hắn là vũng máu đỏ tươi.
Giang Thanh Việt kéo Nguyệt Như Ca ra khỏi tuyết, cô thả mình nằm xuống, nhẹ nhõm, thở dài một hơi: “May là bắn trúng, nếu không người nằm dưới đất kia là anh rồi.”
Giang Thanh Việt khẽ nở nụ cười, bình tĩnh đáp: “Tôi luôn tin tưởng tài thiện xạ của cô.”
Nguyệt Như Ca liếc nhìn hình xăm trên tay của kẻ giết người, đó là biểu tượng của mặt trăng: “Lần trước chúng ta bắt được tên gián điệp, đã giao người lại cho họ rồi, sao họ lại lấy oán báo ân chứ?”
Đôi mắt đen láy của Giang Thanh Việt liếc nhìn kẻ sát nhân đầy sắc bén: “Hình xăm trên tay anh ta như vừa mới được xăm, phong cách làm việc cũng không giống với người tổ chức Minh (tối). Tôi nghĩ người này chỉ muốn giết chúng ta dưới danh nghĩa của tổ chức đó mà thôi”
“Chẳng lẽ là một tổ chức hắc ám muốn dùng cái chết của chúng ta để kích động chiến tranh giữa tổ chức Minh (tối) và tổ chức Minh (sáng), rồi tổ chức hắc ám sẽ ngư ông đắc lợi?”
Giang Thanh Việt khế cau mày, anh nghĩ là có thể, nhưng trong lòng anh lại có một nghi ngờ lớn hơn…
Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng người này là do tổ chức Minh cử đến.
“Này! Hai người đừng nói nữa! Không ai quan tâm đến sự sống chết của đồng đội nữa sao?”