Chương 261
Sau khi Kiều Lạc đi vào biệt thự, đứng ở trước cửa sổ, mải miết nhìn theo Mộ Vi Lan rời đi.
Kỳ Ngạn Lễ ôm chặt lấy cô ta từ phía sau, cúi người ghé vào bên tại cô ta hỏi: “Mộ Vi Lan đã nói gì với em thế?”
“Cô ta muốn em tha thứ cho Phó Hàn Tranh.”
Đôi mắt đen nháy nóng bỏng của Kỳ Ngạn Lễ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của mặt cô ta, “Em có đồng ý không?”
Kiều Lạc hơi hơi quay mắt, nhìn vào Kỳ Ngạn Lễ, “Anh có hy vọng em tha thứ cho anh ta không?”
“Phó Hàn Tranh hại chúng ta phải bỏ lỡ nhau mười năm, anh nên hận anh ta, nhưng không lâu về trước, đột nhiên anh phát hiện, thực ra anh vốn không hề hận anh ta như thế, mười năm em rời xa anh, sở dĩ anh nhắm vào anh ta, đem tất cả hận ý đổ lên đầu anh ta, là vì anh nhớ em quá, nhưng bây giờ em quay về rồi, anh lại mong muốn một cuộc sống bình yên.
Bốn chữ “cuộc sống bình yên” nói ra từ trong miệng Kỳ Ngạn Lễ, khiến cho Kiều Lạc có chút kinh hoàng.
Kỳ Ngạn Lễ cười nhẹ một tiếng, nói: “Mấy năm nay, anh ở trong mắt người khác, chỉ là một người thích gây chuyện, anh không hy vong thế giới hoà bình, bởi vì anh muốn cả thế giới đều bị diệt vong, người mất đi thứ mình yêu thương nhất giống như anh, sẽ càng không lưu luyến cái gì mà cuộc sống bình yên, không có em, làm gì có cái gì gọi là cuộc sống bình yên. Tiểu Tang, bây giờ em trở về rồi, anh không muốn quan tâm chuyện gì hết, anh cũng có thể từ bỏ bất kì thứ gì, bao gồm cả quyền kế thừa tài sản của nhà họ Kỳ, bọn họ thích tranh chấp thì cứ để bọn họ tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán, anh có em, là đủ rồi.”
Kiều Lạc hai mắt đỏ hoe, chìa tay ôm chặt lấy cổ của anh ta, vùi mặt vào trong lòng anh ta, nói: “Nếu như có một ngày, anh phát hiện em không giống với Kiều Tang trong tưởng tượng của anh, thì anh có thất vọng không?”
“Sao có thể chứ, chỉ cần là em, thì dù cho em có như thế nào anh cũng sẽ không thất vọng.
Buổi tối, khi Kỳ Ngạn Lễ ở trong phòng sách, thì Kiều Lạc nhận được điện thoại của Mộ Vi Lan. “Tôi hứa với cô, chỉ cần cô có cách làm tỉnh ngộ ý thức của Hàn Tranh, tôi sẽ đồng ý rời xa anh ấy. “Cô nói cô rời xa anh ta, tôi phải tin cô như thế nào?”
Mộ Vi Lan nói rõ hơn: “Tôi sẽ li hôn nhanh nhất có thể, tôi cũng không thần thông quảng đại đến nỗi làm được giấy li hôn giả để lừa cô. Chỉ cần Hàn Tranh quay lại, thì tôi sẽ lập tức rời khỏi Bắc thành.
Trong phòng sách, Kỳ Ngạn Lễ nhận được điện thoại của trợ lý Lí Đạt. “Tổng giám đốc Kỳ, khoản tiền 17 tỉ kia đã điều tra rõ rồi, cô Kiều đem 17 tỉ này lần lượt gửi cho cùng một tài khoản, chủ tài khoản tên Từ Hải Sinh, có một cô con gái bị bệnh máu trắng, tháng này vừa làm xong phẫu thuật cấy ghép tuỷ.
Kỳ Ngạn Lễ đang cầm điện thoại, ánh mắt hơi lạnh lại, hạ thấp giọng nói: “Chuyện này đừng tiết lộ ra ngoài, tiếp tục điều tra, điều tra được bất cứ manh mối nào lập tức báo cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Kỳ.
Kỳ Ngạn Lễ vừa cúp máy, Kiều Lạc liền bê một đĩa hoa quả bước vào. “Dì Dương vừa gọt hoa quả, anh ăn một chút rồi làm việc nhé?”
Kiều Lạc đặt đĩa hoa quả lên trên bàn, thấy anh ta không nói gì, liền nói: “Anh làm việc đi, em không làm phiền anh nữa.”
Kỳ Ngạn Lễ giữ cô ta lại, ngồi lên trên đùi anh ta, đôi môi mỏng của Kỳ Ngạn Lễ ghé sát vào vành tai cô ta, hơi nóng toả lên mặt cô ta.
Khuôn mặt của Kiều Lạc hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng kháng cự anh ta, “Không phải anh muốn làm việc sao? Mau bỏ em ra. “So với ăn hoa quả, bây giờ anh muốn ăn em hon.”
Màu đỏ trên mặt của Kiều Lạc càng thêm đậm, “Đừng làm loạn”
“Tiểu Tang, chúng ta kết hôn đi.”
“Há?”
Sự đề nghị bất ngờ của anh ta, khiến cho cô ta sững sờ.
Kỳ Ngạn Lễ vuốt lên mái tóc dài của cô ta, yêu chiều cười nói: “Làm em sợ rồi à?”
“Em chỉ là cảm thấy, hơi vội vàng một chút.”
“Anh có thể cho em thời gian để chuẩn bị tâm lí, nhưng đừng từ chối anh, có được không?”
Kiều Lạc nhìn vào ánh mắt chuyên tâm sâu lắng của người đàn ông, vốn dĩ không nhẫn tâm từ chối, “Em… Kỳ Ngạn Lễ, chúng ta đều không phải trẻ con nữa rồi, tình cảm bây giờ của anh đối với em, có lẽ chỉ là vì một giấc mơ của mười năm trước vẫn chưa hoàn thành mà thôi, có lẽ anh không hề thích em đến như thế, chuyện kết hôn, em nghĩ anh cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng… á…
Người đàn ông trực tiếp đè lên đôi môi của cô ta, ra sức, rất mạnh, hôn lấy cô ta.
Một nụ hôn sâu, Kiều Lạc thở hổn hển, mặt cũng nóng ran lên.
Kỳ Ngạn Lễ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cúi của cô ta, mở miệng nói rõ từng câu từng chữ: “Em nghe cho rõ đây, cho dù có là bao nhiêu năm, đi qua bao nhiêu người đi chăng nữa, thì anh vẫn muốn lấy em làm vợ, muốn em làm bà chủ Kỳ của anh.”
Khi Mộ Vi Lan về đến nhà họ Phó, thì Phó Hiệu cũng đã về. “Chúng ta nói chuyện đi.”
Phó Hiệu không quan tâm đến cô, trực tiếp đi vào trong phòng sách ở trên tầng.
Mộ Vi Lan cắn môi, đột nhiên lên tiếng: “Tôi biết anh không muốn nói chuyện với tôi, nhưng chuyện mà tôi muốn nói với anh này, chắc chắn là anh có hứng thú.”
“O?”
Phó Hiệu thấy hứng thú nhớn mày lên,
Phó Hiệu quay người lại đi về phía cô, Mộ Vi Lan chớp chớp mắt, nói: “Chúng ta li hôn đi.”
Phó Hiệu cảm nhận được, trong lồng ngực bỗng bị chấn động. “Cô nói cái gì?”
Phó Hiệu hơi hơi chau mày.
Vừa nãy anh ta… không nghe nhầm chứ?
Mộ Vi Lan hít một hơi sâu, khoé mặt không kìm nén nổi mà đỏ hoe, đôi mắt nhìn trực diện vào anh ta nói: “Anh yên tâm đi, anh không nghe nhầm đâu, tôi nói, chúng ta li hôn đi.”
“Mộ Vi Lan, cô lại có âm mưu gì vậy?”
“Chẳng phải anh luôn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Phó sao? Chẳng phải anh muốn kết hôn với Diêu Chỉ Nguyệt sao? Bây giờ tôi đồng ý li hôn với anh, hay là nói, anh giác ngộ lương tâm, nên không muốn li hôn với tôi nữa rồi?”
Phó Hiệu cười khỉnh một tiếng, giác ngộ lương tâm? Anh ta hình như… không phải ý đó. “Được, li hôn, tốt nhất là cô đừng hối hận.”
“Nhưng mà, tôi có một điều kiện, anh phải đối xử tốt với tiểu Đường Đậu, không được ngược đãi con bé, cũng không được làm cho con bé tổn thương.
Cô biết, sau khi hai người li hôn, nhà họ Phó sẽ không cho phép cô đưa tiểu Đường Đậu đi. – Hàn Tranh, em xin lỗi, để cứu anh, em không thể không li hôn với anh trước, chỉ có như vậy, Kiều Tang mới đồng ý giúp em. “Tôi cũng không đến nỗi phải như thế nào với một đứa bé đâu.”
Sau khi Mộ Vi Lan nhận được câu trả lời khẳng định, liền hít một hơi thật sâu, nói: “Được. Nếu ngày mai anh rảnh, thì chúng ta đến cục dân chính một chuyến để làm thủ tục” 11 “Này, Mộ Vi Lan, tôi thực sự tò mò, sao đột nhiên cô lại nguyện ý dứt khoát li hôn với tôi thế.”
Mộ Vi Lan kéo căng môi, nói: “Bởi vì người tôi yêu là Phó Hàn Tranh, bác sĩ Giang đã dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể làm tỉnh ngộ Hàn Tranh, nên tôi đành chấp nhận. “Cô có thể nghĩ được như vậy là tốt, sau này đừng có ý đồ cùng tên họ Giang kia làm cho tôi ngất xỉu rồi đưa đến căn cứ gì gì đó nữa.”
“Sau này sẽ không như thế đâu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hiệu liền đi cùng Mộ Vi Lan đến cục dân chính.
Nhân viên làm thủ tục li hôn của cục dân chính nhìn bọn họ, hỏi: “Hai người chắc chắn muốn li hôn chứ?”
Mộ Vi Lan nói: “Phải.”
“Anh thì sao?”
Phó Hiệu đột nhiên đau đầu dữ dội, chìa tay ra ôm chặt vào sau đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Mộ Vi Lan lo lắng nhìn về phía anh ta, chìa tay đỡ anh ta, “Anh sao thế?”
Ý thức của Phó Hiệu có chút hốt hoảng, trong cơ thể dường như chứa hai người đang kéo căng, vừa nghĩ đến có thể là Phó Hàn Tranh, ánh mắt của Phó Hiệu liền trầm tĩnh lại, một tay đẩy Mộ Vi Lan ra, Mộ Vi Lan ngay lập tức ngã xuống đất.
Nhân viên làm việc lập tức quở trách, “Sao anh có thể ra tay được chứ!
Phó Hiệu đau dữ dội, ý thức cũng có chút mịt mù, anh ta giơ tay lên ẩn vào thái dương rồi chạy ra khỏi cục dân chính.
Mộ Vi Lan đuổi theo, để lại người nhân viên vẻ mặt sững sờ. “Ôi trời! Hai người còn li hôn hay không đây!”
Lúc Mộ Vi Lan đuổi ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng Phó Hiệu đầu nữa.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt, “Bác sĩ Giang, vừa nãy tôi và Phó Hiệu đến cục dân chính làm thủ tục li hôn, nhưng Phó Hiệu đột nhiên bị đau đầu chạy mất rồi!”
***
Phó Hiệu dựa vào góc tường, thở hổn hển, bàn tay to ấn chặt vào lồng ngực. Lẽ nào là do anh ta muốn li hôn với Mộ Vi
Lan, nên đã kích thích ý thức ngủ say của Phó
Hàn Tranh sao? Vừa mới có một khoảnh khắc như thế, anh ta cảm nhận được rõ ràng, ý thức của mình sắp bị biến mất hoàn toàn, chắc chắn là do Phó Hàn Tranh muốn thoát ra ngoài!