Chương 508
Sáng sớm ngày hôm sau Mộ Vi Lan bị tiếng chuông báo thức ầm ĩ đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng vươn tay tắt báo thức, nhưng mò tới bên giường chỉ là một khoảng trống vắng, cô mở mắt ra, trong phòng hoàn toàn không có hình bóng của Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan vén chăn ngồi dậy, nhưng chân lại mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã nhào. Cô như nhớ đến chuyện nào đó, mặt đỏ như muốn bốc cháy.
Cô mặc đồ ngủ và mang dép lê chạy xuống lầu. Sư tử nhỏ chạy nhào về phía cô, ở chỗ mắt cá chân cô cọ tới cọ lui. Mới sáng sớm mà trên bàn ăn chỉ có mình Tiểu Đường Đậu đang ăn sáng.
Mộ Vi Lan khẽ chau mày, hỏi: “Đường Đậu, ba con đâu rồi?”
“Chào buổi sáng Mộ Mộ! Ba nói hôm nay ba có một cuộc họp rất quan trọng nên đã đến công ty từ sớm rồi ạ!”
“Nhưng hôm nay rõ ràng là thứ bảy mà, sao anh ấy còn phải đi làm chứ?”
Tiểu Đường Đậu lắc lắc cái đầu nhỏ, sau đó liền leo xuống khỏi ghế đi đến bên cạnh Mộ Vi Lan, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Mộ Vi Lan mà đung đưa, nháy đôi mắt to, hỏi: “Mộ Mộ, mẹ có phải là muốn đi sang nước Anh không?”
Mộ Vi Lan ngẩn ngơ một hồi, cô xém chút nữa đã quên chuyện này mất rồi, đáp: “Đúng vậy!”
“Mộ Mộ, mẹ đừng đi có được không? Con, em trai, cả ba nữa ai cũng rất nhớ mẹ.”
Nhìn bộ dáng Tiểu Đường Đậu đáng thương nũng nịu, Mộ Vi Lan cúi người ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu nhóc, nói: “Mẹ sẽ nhanh chóng trở về mà, mẹ cũng không nỡ rời xa Tiểu Đường Đậu và Tiểu Diêm Đậu đâu”.
“Có thật không ạ! Mộ Mộ không lừa con đấy chứ? Nước Anh xa như vậy, thật sự có thể trở về sớm thật sao?”
Mộ Vi Lan vươn tay ôm lấy Tiểu Đường Đậu, đáp: “Thật mà, mẹ không lừa Tiểu Đường Đậu của mẹ đâu!”
Tiểu Đường Đậu cũng vươn cánh tay nhỏ ra ôm lấy cô, mân mê cái cằm nhỏ, dùng âm thanh mềm nhẹ đáng yêu mà nói: “Vậy thì Mộ Mộ nhất định phải về thật sớm nhé, nếu không con với em trai sẽ trở thành những đứa trẻ đáng thương mất.”
Mộ Vi Lan nhìn bộ dạng bé đáng yêu như thế liền giơ tay nhéo mũi bé, đáp: “Được rồi, mẹ thật sự không đi lâu đâu, sẽ về nhanh thôi. Đợi đến lúc quay về mẹ và ba con sẽ tổ chức hôn lễ, còn con sẽ làm phù rể cho ba mẹ, được không?”
“Có thật không ạ? Vậy thì tốt quá, tốt quá đi!”
Lúc Mộ Vi Lan ăn sáng cùng Tiểu Đường Đậu lại nhịn không được mà muốn gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh.
Nhưng người bắt máy lại là Từ Khôn. “Mợ chủ, có việc gì không ạ?”
Mộ Vi Lan mân mân môi, hỏi: “Trợ lý Từ, Hàn Tranh đâu rồi? Hôm nay tôi đi Anh, anh ấy không đến tiến tôi sao?”
“Mợ chủ, sếp vẫn còn đang họp, lịch trình hôm nay rất dày, chỉ sợ là…”
Mộ Vi Lan bỗng thấy mất mát, đáp: “Vậy được rồi, nhờ anh chuyển lời tới anh ấy, nhất định phải chăm sóc bản thân, đừng mải làm việc mà quên bản thân như vậy!”
“Vâng thưa mợ chủ.”
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Vi Lan cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Một lát sau, chú Lưu đi tới, nói: “Mợ chủ, sáng hôm nay lúc cậu chủ đi đến công ty đã dặn dò tôi đưa mợ ra sân bay. Khi nào máy bay cất cánh a?”
“Hai giờ chiều cất cánh, chủ Lưu, trưa hôm nay cháu ăn trưa ở nhà, rồi sau đó chúng ta đi ra sân bay.”
“Vâng.”
Tiểu Đường Đậu móc một tấm thẻ đen từ trong túi áo ra đưa cho Mộ Vi Lan, nói: “Mộ Mộ giữ tấm thẻ này cho tốt nhé, đây là ba bảo con đưa cho Mộ Mộ, ba nói mật khẩu của nó là ngày sinh của Mộ Mộ đấy.”
Mộ Vi Lan ngẩn ra, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng.
Thực ra trước kia Phó Hàn Tranh cũng đã từng đưa cho cô vài tấm thẻ ngân hàng, nhưng cô vẫn luôn làm “kí sinh trùng” bám vào nhà họ Phó, căn bản là không có nơi nào cần phải dùng đến tiền, khi đi ra ngoài cũng là quẹt thẻ của Phó Hàn Tranh, vì vậy mà dần dần cô đã không có khái niệm gì về việc chi tiêu, đây có lẽ là do con người sống trong sung sướng lâu rồi nên quên mất rằng tiền quan trọng thế nào, vì chưa bao giờ thiếu tiền cả.
Nhưng tại sao Hàn Tranh không tự tay đưa cho cô chứ?
Tấm thẻ này nhìn bề ngoài giống như thẻ phụ của Phó Hàn Tranh, có thể là không hạn ngạch, ở mọi nơi trên thế giới nơi nào có máy quẹt thẻ thì đều có thể dùng được.
Anh ấy vẫn luôn suy nghĩ chu đáo như vậy, cho dù là cô không nói ra thì anh vẫn có thể nghĩ tới những thứ cần thiết cho cô.
Ăn xong cơm trưa thì chú Lưu chở Mộ Vi Lan ra sân bay, Tiểu Đường Đậu cũng đi cùng.
Lúc chia tay ở sân bay, Tiểu Đường Đậu ôm lấy chân Mộ Vi Lan, đôi mắt đỏ hồng khóc thút thít, nói: “Mộ Mộ, mẹ nhất định không được lừa con, mẹ nhất định phải sớm trở về nha!”
“Nếu mẹ mà lừa con, thì mẹ sẽ bị phạt không bao giờ gặp được con nữa được không?”
Cô thật sự chỉ đi có vài ngày thôi.
Tiểu Đường Đậu bẹp miệng, trừng mắt nhìn cô, giống như một con thỏ tức giận, đáp lại: “Không được.”
Mộ Lan Vi cúi người ngồi xuống giúp bé lau nước mắt, nói: “Mấy ngày này con ngoan ngoãn ở nhà cùng ba và em trai, mẹ sẽ về sớm mà, khi nào quay về mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho con được không?”
Tiểu Đường Đậu trề môi, hỏi: “Mẹ đi bao lâu mới về?”
“Rất nhanh thôi.”
Vất vả lắm mới dỗ được Tiểu Đường Đậu, lúc sắp đi Mộ Vi Lan dặn dò chú Lưu: “Chú Lưu, chú và Tiểu Đường Đậu trở về đi, trên đường chú ý an toàn nha.”
“Vâng thưa mợ chủ.”
Chú Lưu dắt tay Tiểu Đường Đậu, quay người rời đi, Tiểu Đường Đậu cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn Mộ Vi Lan.
“Mộ Mộ, mẹ nhớ về sớm đấy nhé, nếu không con sẽ giận mẹ luôn đó.”
Mộ Vi Lan cứ nghĩ bản thân sẽ không khóc, nhưng sau khi quay người đi thì khỏe mắt vẫn nhòe lệ.
Cô cũng đâu phải sẽ đi nửa năm một năm gì đó, sao lại sướt mướt thế này cơ chứ, không lẽ là vì sinh hai đứa con rồi nên mới thế?
Vừa nghĩ đến bộ dạng Tiểu Đường Đậu khóc lóc thương tâm cô đã đau lòng. Thôi bỏ đi, cô cũng không phải người làm ăn lớn gì, người nhớ thương người nhà như cô đây nhiều nhất cũng là rời xa chồng con vài ngày thôi mà, ngày về cũng đã định rồi. Chẳng phải chỉ là đi sang Học viện Mỹ Nghệ Hoàng Gia Anh tham quan học hỏi vài ngày thôi sao, rất nhanh sẽ quay về mà.
Từ Khôn phát hiện trạng thái tinh thần hôm nay của Phó Hàn Tranh không tốt lắm, cứ ngồi ở đó mà ngẩn người mãi.
“Sếp à, hay là anh ra sân bay tiễn mợ chủ đi, có lẽ mợ chủ vẫn chưa đi đâu.”
Phó Hàn Tranh mím đôi môi mỏng không nói gì, nhìn bộ dạng thì hoàn toàn không có ý định đi ra sân bay.
Từ Khôn lại nói: “Sếp, nếu như anh thật sự không muốn để mợ chủ đi thì hoàn toàn có thể giữ mợ chủ ở lại mà, chắc chắn mợ chủ cũng không muốn rời xa anh lâu như thế đâu. Nhưng mà hai người lại không ai nói gì, anh còn một mực ủng hộ, mợ chủ dĩ nhiên sẽ không ở lại”
“Đó là ước mơ của cô ấy, sao tôi nỡ ngăn cản chứ. Huống chỉ chỉ đi có nửa năm một năm mà thôi, nếu như tôi ngăn cản thì chẳng phải là độc tài rồi sao.”
Từ Khôn thử thăm dò mà hỏi: “Vậy hôm nay anh thật sự không ra sân bay nhìn mợ chủ một chút sao?”
“Không đi đâu, không muốn thử cảm giác từ biệt.”
Phó Hàn Tranh bỏ lại câu đó rồi vươn †ay mở laptop lên.
Từ Khôn than nhẹ một tiếng, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Sau khi Từ Khôn rời khỏi phòng làm việc, điện thoại Phó Hàn Tranh rung lên một tiếng, là tin nhắn mà Mộ Vi Lan gửi cho anh.
“Hàn Tranh, em sắp lên máy bay rồi.
Đợi sau khi đến nước Anh rồi thì em sẽ gọi điện cho anh nhé.”
Phó Hàn Tranh vốn không định trả lời, nhưng tấm màn hình kia như phản chiếu ra hình bóng buồn bã của cô, ngón tay khẽ đánh một từ rồi gửi đi, điềm tĩnh nhưng đầy cưng chiều: “Được”
Làm sao mà có thể “không” được, anh ước gì mỗi ngày cô đều gọi điện về cho anh.
Vài giây sau, Mộ Vi Lan lại gửi qua một đoạn tin nhắn: “Mấy ngày này đành phải phiền anh chăm sóc hai con rồi.”
Phó Hàn Tranh vẫn tiếp tục gửi lại một chữ: “Được.”
Mộ Vi Lan bên kia như cảm thấy anh lạnh nhạt nên lại càng muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, lại gửi đến một đoạn tin nhắn: “Anh bây giờ bận lắm sao? Sao nói chuyện cứ như người máy vậy? Hôm nay cũng không chịu đến sân bay tiễn em, quả nhiên là bà chủ Phó không quan trọng bằng công việc mà.”
Phía sau còn thêm vào mấy icon khóc lóc tủi thân nữa.
Phó Hàn Tranh không biết nên trả lời thế nào mới được đây.