Chương 704:
Lúc này, bụng của Lục Hỉ Bảo đột nhiên kêu “rột rột” khiến cô ấy đỏ mặt: “Em đói rồi. Tối nay chưa ăn gì”
“Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn ngon”
Lục Hỉ Bảo ôm cổ anh ấy rồi liếc mắt nhìn bàn ăn sau lưng: “Vậy còn mấy miếng bít tết này?”
có người đến thu dọn”
Giang Thanh Việt ôm cô đi thẳng vào trang trại, trang trại rất rộng, nhà hàng lớn phía trong không chỉ có đầu bếp mà còn có cả nhân viên phục vụ.
Lục Hỉ Bảo ngồi vào bàn để đợi đồ ăn, cô ấy chống cắm rồi nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ: “Phong cảnh ở đây khá đẹp, nếu như có thể ngắm nhìn vào ban ngày thì càng tuyệt vời hơn nữa”
“Vậy thì chúng ta sẽ ở đây một đêm, sáng mai dạo chơi một lúc rồi trở về nhà.”
“Nơi này còn có chỗ ở sao?”
Giang Thanh Việt gật đầu: “Đúng vậy, anh đã xem qua chỗ ở rồi, không tệ. Là một khu nhà dân”
Chẳng mấy chốc đã có những món ăn nóng hổi được mang ra, mặc dù đều là mấy món ăn gia đình nhưng lại được nấu bởi những nguyên liệu tươi ngon nhất theo mùa, cho nên hương vị thơm ngon hơn nhiều nhà hàng cao cấp khác.
Giang Thanh Việt đẩy qua cho Lục Hỉ Bảo một chén canh cá diếc: “Con cá diếc này được nuôi trong tự nhiên, rất tươi ngon. Em nếm thử đi, nếu thích thì sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây ăn tối”
Lục Hỉ Bảo nhấp một ngụm, hương vị tươi ngon đến mức cô phải ăn hai chén để làm ấm bụng, sau đó cô múc một muỗng đưa đến miệng Giang Thanh Việt. Anh ấy cũng nếm thử, hai người liên tục đút đồ ăn cho nhau.
Trên đường đến nhà trọ, Giang Thanh Việt nắm lấy tay Lục Hỉ Bảo rồi siết chặt hai bàn tay lại với nhau.
Lục Hỉ Bảo giơ bàn tay nhỏ bé lên, cô ấy nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình rồi nói: “Chiếc nhẫn này chắc đắt tiền lắm!”
“Bà Giang, em không cần phải đau lòng cho ví tiền của anh. Chồng em thật sự rất giàu, vì vậy em đừng có tiếc làm gì”
Lục Hỉ Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn của c “Em đã quen sống cuộc đời bình dân rồi, cho nên em có cảm giác những người ăn ngon mặc đẹp sẽ chết sớm”
Giang Thanh Việt: “…”
Trong vòng vài ngày mà Giang Thanh Việt đã mua được một căn biệt thự ở Bắc Thành, sân sau của nó có trồng đủ loại hoa hồng với nhiều màu sắc khác nhau, bởi vì chúng cần được chăm sóc cẩn thận nên toàn bộ sân sau đã được xây dựng thành một khu nhà kính lớn.
Giang Thanh Việt che mắt Lục Hỉ Bảo rồi kéo đến chỗ này, khi cô ấy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức khuôn mặt trở nên nhăn nhó.
Giang Thanh Việt sửng sốt, không phải cô ấy đã nói thích một khu vườn như vậy sao?
“Làm sao vậy? Không thích hoa hồng sao?”
“Em rất thích, nhưng mà…Giang Thanh Việt, em thích trồng cải thảo, dưa hấu và nho trong sân cơ…”
Giang Thanh Việt: Bây giờ thì anh ấy đã rõ rồi, sở thích của những cô gái bình thường không liên quan đến Lục Hỉ Bảo chút nào, bởi vì cô vợ nhỏ của anh ấy quá thực tết Ngày hôm sau, Giang Thanh Việt đã sai người đến gỡ đống hoa hồng đi để làm theo sở thích của Lục Hỉ Bảo, khu nhà kính khổng lồ ở sân sau cũng bị phá bỏ, sau đó xây lại thành một ngôi nhà hoa nhỏ.
Trong đây chỉ trồng một ít hoa hồng thôi, nhưng bên ngoài sân sẽ được bao phủ băng nhiều loại rau củ quả khác nhau.
Một đêm nọ, khi Giang Thanh Việt đang đọc sách thì Lục Hỉ Bảo chạy đến chui vào lòng anh cọ cọ như một con mèo.
“Chồng ơi!”
Giang Thanh Việt nghe gọi “chồng ơi” thì chân tay anh lập tức rã rời.
Người đàn ông này vội vàng đặt sách xuống rồi cúi đầu hôn người kia: “Nhiệt tình kêu như vậy để làm gì?”
Trong một giây tiếp theo, Lục Hỉ Bảo đã phá vỡ mộng tưởng đẹp đẽ của anh ấy: “Sinh nhật của anh là ngày mấy?”
Giang Thanh Việt: “…”
Lục Hỉ Bảo chớp mắt nhìn anh ấy: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông đột nhiên nhấc bổng Lục Hỉ Bảo lên rồi bắt đầu uy hiếp cô ấy: “Em nói thử xem, em dám không biết sinh nhật của chồng mình, em có nên bị phạt không?”
Lục Hỉ Bảo nâng cánh tay nhỏ bé của mình lên: “Về sau nhất định sẽ nhớ kỹ! Hơn nữa sau này, em nhất định sẽ chuẩn bị trước quà sinh nhật cho anh!”