Chương 102
Tòa nhà Phó Thị.
Sau khi kết thúc cuộc họp cấp cao, Phó Hàn Tranh ra lệnh cho Từ Khôn: “Đi gọi giám đốc Hướng tới đây.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay.”
Ba phút sau, Hướng Nam Tây bước vào phòng họp và mỉm cười hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh tìm tôi có việc gì?”
Phó Hàn Tranh ngước mắt lên nhìn cô ta và nói: “Chiều nay cho cô nghỉ nửa ngày.”
“Hả?” Hướng Nam Tây ngạc nhiên, cô ta tò mò hỏi: “Sao tự dưng lại cho tôi nghỉ?”
Phó Hàn Tranh vô tư nói: “Mặc dù anh cả đã mất năm năm, nhưng chị dâu vẫn luôn tận tâm chăm sóc gia đình này. Bố và tôi rất biết ơn cô, bố cũng nói, nếu chị dâu gặp được người phù hợp, có thể thử hẹn hò xem sao. Tôi biết cậu ba nhà họ Đồng luôn ngưỡng mộ chị dâu, và tôi nghe nói chị dâu đối xử cậu Đồng cũng khá tốt…”
“Hàn Tranh, tôi…anh đang nói gì thế? Sao tôi có thể…”
Phó Hàn Tranh tiếp tục nói: “Vừa hay tôi có quan hệ khá tốt với cậu Đồng, nên tôi đã tự làm chủ một lần. Bây giờ cậu Đồng đang ở dưới lầu đợi cô. Tôi cho cô nghỉ nửa ngày để ra ngoài thư giãn.”
Sắc mặt Hướng Nam Tây tái xanh: “Hàn Tranh, tôi, tôi không muốn đi, tôi còn phải đón Tiểu Hàm sau giờ làm…”
Cô ta vẫn chưa từ chối xong, Phó Hàn Tranh tiếp tục nói: “Tôi sẽ giúp cô đi đón Tiểu Hàm. Cô có thể yên tâm ra ngoài với cậu Đồng.”
“Tôi…”
Phó Hàn Tranh trầm giọng nói: “Từ Khôn, còn không mau đưa giám đốc Hướng xuống lầu. Nếu cậu Đồng mất kiên nhẫn lên đây tìm giám đốc Hướng thì không hay đâu.”
Từ Khôn biết ý, lập tức giơ tay ra hiệu cho Hướng Nam Tây rời đi: “Giám đốc Hướng, mau đi thôi, để cậu Đồng đợi lâu không tốt đâu.”
Hướng Nam Tây cắn môi, không cam tâm rời khỏi phòng họp.
Phó Hàn Tranh nhấc điện thoại lên và gọi điện thoại.
Đồng Ích Khải lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã đợi 20 phút rồi, sao Tây Tây vẫn chưa xuống?”
“Sắp xuống rồi, chị dâu tôi bận việc và chăm sóc con trai, rất ít khi ra ngoài vui chơi. Làm phiền cậu Đồng tối nay đưa chị dâu tôi đi thư giãn.”
Đồng Ích Khải đầy tự tin nói: “Anh yên tâm đi, tối nay không quá mười hai giờ, tôi sẽ không để Tây Tây về nhà.” Phó Hàn Tranh nhếch môi, nghiêm túc nói: “Vậy thì cảm ơn cậu Đồng nhé.” Sau khi cúp máy, Từ Khôn quay trở lại.
Phó Hàn Tranh nhướn mày: “Đi xuống rồi?”
“Tôi đích thân ấn thang máy, nếu giám đốc Hướng không xuống, chắc chắn cậu Đồng cũng sẽ chạy đến phòng sáng tạo tìm giám đốc Hướng. Giám đốc Hướng không thể mất mặt, nên chắc chắn sẽ đi xuống.”
Một nụ cười đầy mưu mô xuất hiện trong đôi mắt của Phó Hàn Tranh. Anh đứng dậy và rời khỏi phòng họp. Từ Khôn đi theo sau anh, một lúc lâu sau, anh nói: “Boss, có phải là giám đốc Hướng bắt nạt cô Mộ không?”
Người đàn ông đi phía trước lạnh lùng nói: “Anh thật thông minh.”
Từ Khôn mỉm cười: “Boss biết rõ giám đốc Hướng sợ nhất là bị cậu Đồng đeo bám lại còn đẩy giám đốc Hướng cho cậu Đồng, chẳng phải là cố tình gây rối cho giám đốc Hướng sao?”
“Tôi là sợ giám đốc Hướng quá nhàn rỗi sẽ dành hết tâm tư nghĩ cách chèn ép nhân viên mới.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phó Hàn Tranh, Từ Khôn bật cười: “Boss, anh thật biết cách gây rắc rối cho giám đốc Hướng. Giám đốc Hướng lần này bị cậu Đồng đeo bám, e là sẽ phải kéo dài ít nhất mười ngày. Mấy ngày này giám đốc Hướng sẽ không còn thời gian rảnh để gây rối cho cô Mộ nữa.”
Hơn nữa, sau khi tan làm, Hướng Nam Tây và Mộ Vi Lan lại sống chung dưới một mái nhà. Thù địch từ công ty về đến nhà họ Phó. Bây giờ tốt rồi, chắc chắn mấy ngày này cậu Đồng sẽ đến đón Hướng Nam Tây tan làm. Theo tính cách của cậu Đồng, không đưa Hướng Nam Tây chơi đến mười một mười hai giờ sẽ không dừng lại. Đợi đến khi Hướng Nam Tây về nhà, Mộ Vi Lan chắc đã đi ngủ rồi. Làm gì còn cơ hội gây rối cho Mộ Vi Lan nữa?
Buổi tối chơi như vậy, ban ngày còn có tâm trí và sức lực để đối phó với Mộ Vi Lan không?
E là tất cả tâm trí đều dành để nghĩ xem làm sao có né tránh được cậu Đồng.
Phó Hàn Tranh cười khẩy, không phủ nhận suy đoán của Từ Khôn.
Từ Khôn giơ ngón tay cái lên: “Boss, chiêu này của anh thật cao siêu.”
“Bớt tâng bốc lại đi, mau đi hẹn đại diện công ty GK để bàn hợp đồng.” “Vâng vâng vâng, tôi đi ngay đây.”
Từ Phó Thị trở về nhà họ Phó, cho đến sau bữa tối, Mộ Vi Lan tự hỏi rằng đã hơn mười giờ tối rồi, tại sao Hướng Nam Tây vẫn chưa về.
Cô giúp Tiểu Đường Đậu đi tắm, dỗ dành cô bé uống thuốc. Đợi sau khi cô bé ngủ say, cô mới rời khỏi phòng của Tiểu Đường Đậu.
Khi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy cửa phòng sách vẫn đóng kín, Phó Hàn Tranh chắc là vẫn đang làm việc.
Nghĩ đến việc lần trước anh bị đau dạ dày, Mộ Vi Lan xuống lầu hâm một cốc sữa nóng và mang lên, cô gõ cửa phòng sách rồi bước vào.
“Em giúp anh hâm nóng sữa rồi, anh uống đi rồi hẵng tiếp tục làm việc.”
Mộ Vi Lan đặt cốc sữa nóng xuống bàn, ai ngờ Phó Hàn Tranh đặt tài liệu xuống, anh nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào lòng anh.
“Từ khi nào em trở nên dịu dàng và hiền hậu như thế vậy?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm, cô ngồi trên đùi anh, mặt cô đỏ ửng: “Lẽ nào anh không thích em dịu dàng với anh sao?”
Đối xử với anh nhẹ nhàng còn không tốt sao? Lẽ nào anh thích dáng vẻ hung dữ của cô?
Anh mỉm cười trêu chọc cô: “Có chút không quen.”
Cô ngại ngùng: “Trong mắt anh, có phải là em chỉ biết tát vào mặt anh không?”
Phó Hàn Tranh một tay ôm cô, một tay cầm cốc sữa và nhấp một ngụm trong tâm trạng vui vẻ.
Mộ Vi Lan cắn môi nói: “Anh bỏ em xuống, không phải anh còn phải làm việc sao?”
Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày, anh ôm chặt cô và thì thâm bên tai: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát.”
Tai cô đỏ ửng, nhưng vẫn nghe lời không nhúc nhích nữa, cô ngồi trong lòng anh: “Nhưng thế này anh làm việc kiểu gì?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, cầm tay cô và đặt lên bàn: “Giúp anh lật trang khác.
Đôi môi của Mộ Vi Lan khẽ giật, hóa ra là anh ôm cô để giúp anh lật tài liệu Cô cũng rất nghe lời, giúp anh lật tài liệu. Anh đè cằm lên đôi vai gây của cô, ôm cô và đọc tài liệu.
Một lúc sau, Mộ Vi Lan lên tiếng: “À đúng rồi, sao cả tối nay em không nhìn thấy chị dâu?”
“Sao thế, em nhớ cô ta?”
Làm gì có chuyện ấy!
“Em còn lâu mới nhớ đến,em mong cô ta tối nào cũng đừng về, tránh gây phiên cho em…”
Phó Hàn Tranh nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình, anh nhếch môi nói: “Sợ là gân đây cô ta không có thời gian rảnh để gây rối cho em”
Mộ Vị Lan vui mừng, cô quay người lại và hỏi Phó Hàn Tranh: “Tại sao thế?
Cô ta đi đâu vậy?”
“Cô ta đi hẹn hò rồi.”
“Hẹn hò? Với đàn ông sao?”
Hóng hớt là bản tính của phụ nữ, Mộ Vi Lan cũng không ngoại lệ.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô rồi khẽ đáp lại.
Mộ Vi Lan càng tò mò hơn, cô nhìn anh chằm chằm và hỏi: “Anh không ghen à?”
“Anh ghen cái gì? Hay là em hy vọng anh ghen?”
Mộ Vi Lan vui mừng hơn, như vậy là, anh thực sự không thích Hướng Nam Tây?
“Tất nhiên là em không muốn anh ghen. Em chỉ tò mò thôi, chẳng phải cô ta trước giờ luôn thích…
Anh thờ ơ nói: “Anh thấy cô ta gân đây rảnh rỗi quá, đến báo cáo DNA cũng làm giả, nên anh tìm cho cô ta một người đàn ông để đỡ rảnh.”