Chương 143
Tòa nhà Phó Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi Phó Hàn Tranh nẹp cánh tay một tháng, hôm nay anh mới đến bệnh viện tháo nẹp. Từ Khôn bước vào, nhìn thấy anh đang định nhặt tập tài liệu dưới đất, Từ Khôn lập tức chạy tới cầm lên.
“Boss, tay phải của anh vẫn cần phải nghỉ ngơi vài tháng nữa. Bác sĩ đã nói rồi, tổn thương cơ xương phải mất một trăm ngày, mấy tháng tới Boss phải thật cẩn thận.”
Từ Khôn không nhắc còn đỡ. Anh nhắc đến việc này khiến Phó Hàn Tranh đột nhiên nhận ra, một tháng nay, Mộ Vi Lan không đến thăm anh thêm một lần nào.
Cô thực sự định không qua lại với anh mãi sao?
“Mộ Vi Lan vẫn đang làm việc ở Á Hoa à?”
Câu hỏi quá đột ngột khiến Từ Khôn giật mình: “Hình như…hình như vậy.”
Thấy sắc mặt Phó Hàn Tranh trùng xuống, Từ Khôn vội vàng nói: “Một tháng nay, mặc dù cô Mộ không đến thăm anh, nhưng thường xuyên đến nhà thăm Tiểu Đường Đậu. Mấy lần tôi về nhà giúp anh lấy quần áo đều gặp cô Mộ. Cô ấy…cô ấy còn kêu tôi thăm hỏi anh. Trong lòng cô Mộ vẫn là quan tâm đến anh.”
Phó Hàn Tranh hừ một tiếng, rõ ràng là không tin.
Thăm hỏi? Nếu cô có thể kêu Từ Khôn thăm hỏi thay cô, cô đã sớm đến bệnh viện thăm anh rồi!
Từ Khôn nhớ đến một việc quan trọng, và việc này khiến anh rất đau đầu.
“Boss, Hạ Tuyết Tinh cứ đòi gặp anh. Tôi nói anh bận không có thời gian rảnh, nhưng cô ta nhất quyết đòi phải gặp anh.”
Một tháng nay, Hạ Tuyết Tinh thường xuyên chạy đến bệnh viện, chăm sóc ân cần đủ mọi thứ. Nhưng Hạ Tuyết Tinh rất ồn ào, đến cả Từ Khôn cũng thấy phiền phức và khó chịu.
Phó Hàn Tranh mím môi nói: “Để cô ta vào đi.” Hạ Tuyết Tinh, đã đến lúc phải giải quyết rồi. Khi Từ Khôn dẫn Hạ Tuyết Tinh vào trong, Hạ Tuyết Tinh sải bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt Phó Hàn Tranh, cô ta khoác lấy cánh tay của Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh lạnh lùng rút tay ra và hờ hững nói: “Tốt nhất là cô nên có chuyện gì đó thật sự quan trọng.”
Hạ Tuyết Tinh nhìn thấy anh lạnh lùng thờ ơ như vậy, cô ta cũng không hề buồn bực, cô ta đưa tờ xét nghiệm cho Phó Hàn Tranh, đỏ mặt và giả vờ ngại ngùng: “Hàn Tranh, em có thai rồi, anh phải có trách nhiệm với em!”
Phó Hàn Tranh nheo mắt lại một cách nguy hiểm, anh lạnh lùng nhìn vào tờ giấy xét nghiệm.
Hạ Tuyết Tinh thấy anh không nói gì, không nhìn ra được chút cảm xúc nào trên mặt anh, anh yên tĩnh đến đáng sợ. Hạ Tuyết Tinh nhướn mày nói: “Anh không tin à? Bác sĩ nói em mang thai được một tháng rồi. Em đoán, chắc chắn là do hôm đó ở khách sạn..”
Giọng nói của Phó Hàn Tranh cực kỳ lạnh lùng: “Hạ Tuyết Tinh, cô coi lời tôi nói là gió thổi bên tai sao?”
Hạ Tuyết Tinh sợ hãi, nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô ta có thể thay đổi mọi thứ. Nếu bỏ lỡ lần này, sau này cô ta sẽ không có cơ hội bám lấy Phó Hàn Tranh nữa, thế là cô ta can đảm nói: “Em muốn sinh con cho anh, em không muốn uống thuốc tránh thai. Hàn Tranh, em có thể không cần danh phận, em chỉ muốn sinh cho anh đứa bé này…”
“Hạ Tuyết Tinh, cô thật sự cho rằng tôi không biết ý định của cô?”
“Hàn Tranh…em chỉ muốn sinh đứa bé này ra mà thôi, em không cần gì cả…” Phó Hàn Tranh cầm bút lên và ký một tấm séc đưa cho cô ta “Ba tỷ, đủ để cô đến bệnh viện bỏ đứa bé này rồi!”
Hạ Tuyết Tinh tức tối: “Phó Hàn Tranh, trong mắt anh, em chỉ đáng giá ba tỷ sao?”
Phó Hàn Tranh đặt cây bút xuống, anh cười khẩy: “Trong mắt tôi, cô đương nhiên không đáng ba tỷ, cho cô ba trăm triệu tôi cũng thấy là nhiều rồi.”
“Anh, anh coi em là gì chứ? Lần đầu tiên của em là dành cho anh đấy!”
“Lần đầu tiên?” Phó Hàn Tranh nhìn cô ta từ đầu đến chân với ánh mắt hung ác: “Cô Hạ, rốt cuộc cô đã nói với bao nhiêu người đàn ông cô là lần đầu tiên?”
“Em…em.”
Hạ Tuyết Tinh bị Phó Hàn Tranh làm bẽ mặt đến nỗi không thể nói được gì cả. Cô ta ngồi thụp xuống đất và nói: “Phó Hàn Tranh, em nói cho anh biết, em sẽ không bỏ đứa bé này! Nếu anh ép em làm như thế, em sẽ nói với truyền thông! Hình ảnh một doanh nhân thành đạt của anh chắc chắn sẽ không còn nữa!”
Lời nói này của Hạ Tuyết Tinh đối với Phó Hàn Tranh thực sự là một trò cười và trẻ con.
Anh dường như đang được xem một trò hề, một sự lạnh lùng lóe lên trong mắt anh, giọng anh điềm tĩnh: “Không muốn bỏ đứa bé này, vậy thì bỏ tử cung đi.”
Khuôn mặt trang điểm lồng lộn của Hạ Tuyết Tinh bỗng trắng bệch như một tờ giấy!
Cô ta biết rằng Phó Hàn Tranh trên thương trường rất ác liệt, nhưng cô ta không ngờ Phó Hàn Tranh sẽ máu lạnh vô tình đến thế!
“Phó Hàn Tranh! Đây là con của anh đấy!”
Phó Hàn Tranh không muốn nói chuyện phiếm với cô ta, anh quay sang nói với Từ Khôn: “Đưa cô Hạ đến bệnh viện, nếu trong bụng cô ta có đứa bé thì hãy bỏ đi, không có thì…”
Giọng nói của Phó Hàn Tranh khẽ dừng lại, khiến Hạ Tuyết Tinh cứng đờ.
Nếu Phó Hàn Tranh biết cô ta lừa anh, liệu có khiến cô ta tan thành mây khói?
“Cô Hạ, cô có biết hậu quả của việc lừa tôi không?”
Hạ Tuyết Tinh lùi lại phía sau: “Anh, anh muốn làm gì. Phó Hàn Tranh, em và anh dù sao cũng đã có một đêm như vợ chồng! Anh không thể đối xử bạc tình bạc nghĩa với em như vậy!”
Một đêm như vợ chồng?
Lời nói này khiến Phó Hàn Tranh cảm thấy ghê tởm.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, Phó Hàn Tranh đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm xuống và đưa tay véo cằm Hạ Tuyết Tinh, anh nhìn cô ta với ánh mắt đen lạnh lùng và sâu thẳm: “Cô đã hao tổn công sức như thế, tôi có nên thành toàn cho cô một lân?”
Hạ Tuyết Tinh mừng rỡ, Phó Hàn Tranh đã nghĩ thông suốt rồi ư?
Sau khi Hạ Tuyết Tinh đắc ý rời đi, Từ Khôn liền hỏi: “Boss, nếu Hạ Tuyết Tinh khoe khoang về cái bụng của cô ta, tôi sợ…sẽ truyên đến tai cô Mộ.”
Anh chính là muốn Hạ Tuyết Tinh đi khoe khoang, và tốt nhất là đến tai của người phụ nữ nhỏ bé kia!
Anh muốn xem, Mộ Vi Lan còn đối đầu với anh bao lâu!
“Phái người theo dõi Hạ Tuyết Tinh, nếu trong bụng cô ta thực sự có đứa bé, hãy âm thầm xử lý nó.”
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Hạ Tuyết Tinh, phần lớn là đang đánh lừa người mà thôi.
Từ Khôn gật đầu: “Vâng, tôi sẽ phái người theo dõi cô ta. Nhưng mà, Boss, cô Mộ…”
Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Tôi không phải chỉ cần mỗi cô ấy!”
Lời nói này nghe đến tai Từ Khôn, giống như là đang giận dỗi thì đúng hơn.
Sau giờ làm việc, Từ Khôn đưa Phó Hàn Tranh về nhà, đi ngang qua khu đường Thâm Lam.
Từ Khôn liếc nhìn Phó Hàn Tranh qua gương chiếu hậu, thấy anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh như băng, không biết đang nghĩ gì.
Khi chiếc Maybach chuẩn bị rẽ đến ngã tư tiếp theo, Phó Hàn Tranh đột nhiên nói: “Đến biệt thự của nhà họ Mộ.”
Chiếc Maybach dừng lại dưới một cái cây lớn cách biệt thự của nhà họ Mộ không xa.
Cách đó không xa, Mộ Vi lan đang ngồi xổm trên mặt đến và đút cho một con chó hoang ăn.
Con chó hoang lông trắng, nhưng lại rất bẩn.
Từ Khôn nói: “Boss, không ngờ cô Mộ lại có lòng yêu thương như thế.”
Phó Hàn Tranh khẽ hừ một tiếng, không hề đồng tình với câu nói của Từ Khôn.
Có lòng yêu thương? Có lòng yêu thương mà không về nhà chăm sóc cho Tiểu Đường Đậu, ở đây chăm sóc cho một con chó hoang.
Từ Khôn dò hỏi: “Boss, chúng ta có qua đó không?”
Một ánh sáng tăm tối khó đoán lóe lên trong mắt Phó Hàn Tranh.
Qua đó làm gì?
Anh không có ý định xuống xe, cho đến khi Mộ Vi Lan đi vào trong biệt thự, Phó Hàn Tranh thờ ơ nói: “Đi, ôm con chó hoang lại đây.”
“Hả?”
Từ Khôn còn tưởng mình nghe nhầm, Phó Hàn Tranh trước giờ đều thích sự sạch sẽ, anh lại có thể để một con chó hoang lên xe?
“Anh điếc à?”
Boss đã lên tiếng, Từ Khôn đành phải xuống xe, lén lút ôm con chó hoang lên xe.