Chương 190
Tiểu Đường Đậu đứng dậy, chạy lên lầu tìm Mộ Vi Lan, nhưng cô bé tìm khắp các phòng cũng không thấy bóng dáng của Mộ Vi Lan đâu.
“Mộ Mộ? Mộ Mộ! Mộ Mộ đang ở đâu thế? Mộ Mộ đang chơi trốn tìm với Đường Đậu à!”
Mười phút sau, Tiểu ờng Đậu thất vọng đi xuống lầu. Phó Hàn Tranh ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nói: “Bây giờ đã hết hi vọng chưa?”
Tiểu Đường Đậu phụng phịu, cô bé đứng trên bậc cầu thang, hai tay chống ngang hông, giống như con gà chọi nhỏ: “Hừ!”
Phó Hàn Tranh đứng dậy và đi ra khỏi nhà, chỉ để lại một bóng lưng và một câu nói với Tiểu Đường Đậu: “Không muốn muộn học thì mau tới đây.”
Tiểu Đường Đậu đứng yên đó một phút, sau đó miễn cưỡng hậm hực bước tới chỗ Phó Hàn Tranh.
Tâm trạng của bố không tốt, tâm trạng của cô bé cũng không tốt!
Tiểu Đường Đậu đi theo sau Phó Hàn Tranh và lẩm bẩm nói: “Con vẫn chưa ăn sáng đâu đấy! Bố muốn con đói chết sao?”
Phó Hàn Tranh cau mày, dặn dò dì Lan: “Chuẩn bị chút đồ ăn sáng để con bé ăn dọc đường”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Dì Lan làm một cái bánh mì kẹp thịt nguội, hâm nóng sữa và đựng vào túi bảo quản tươi rồi đưa cho Tiểu Đường Đậu: “Nhớ ăn đấy nhé.”
Tiểu Đường Đậu cầm lấy bữa sáng, cô bé lườm Phó Hàn Tranh rồi đeo cặp sách chạy đến bên cạnh xe.
Dì Lan không nhịn được liền hỏi: “Cậu chủ, cô chủ…”
“Chuyện này tạm thời đừng nói với bố tôi.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Sau khi Mộ Vi Lan đến thành phố S, cô thuê khách sạn ở tạm trước. Sau khi nghỉ ngơi đủ, cô liền đến trung tâm môi giới nhà đất để tìm nhà.
Kế hoạch tạm thời của cô là sống ở thành phố S trước, sau này có thay đổi gì thì tính sau.
Cô vừa rời khỏi Bắc Thành, tâm trí hỗn loạn, nhất thời cũng chưa nghĩ được phải đi đâu, cũng chưa nghĩ tới dự định sau này.
Cô đi theo người môi giới tìm nhà cả một ngày, cuối cùng ưng ý một căn phòng đơn.
Giá nhà ở thành phố S không rẻ, tiền thuê nhà đương nhiên cũng không hề rẻ chút nào. Nếu muốn thuê nguyên căn nhà, thường phải mất hơn mười triệu một tháng. Giá thuê này đối với Mộ Vi Lan mà nói hơi đắt, nhưng cô không muốn ở chung với người lại, vì vậy cô ấy chọn loại phòng đơn, có phòng tắm và bếp riêng. Mặc dù không gian không được rộng rãi, nhưng mọi thứ rất đầy đủ.
“Cô Mộ, phòng này một tháng tám triệu, cô ở một mình là vừa đủ.”
“Vậy thuê phòng này đi.”
“Được, tôi lập tức gọi điện cho bà chủ nhà tới đây.”
Sau một lúc lâu, Mộ Vi Lan cuối cùng cũng trả tiền đặt cọc và tiền thuê nhà. Sau khi bà chủ nhà và người môi giới rời đi, cô mới thu dọn căn phòng nhỏ.
May mắn thay, bà chủ nhà rất thích sạch sẽ. Trước đây khi không có ai ở, bà chủ cũng thường xuyên đến dọn dẹp. Mộ Vi Lan chỉ cần dọn dẹp một chút thôi là đã rất sạch sẽ rồi.
Sau khi thu dọn hành lý xong, cô tắm nước nóng, sau đó nằm lên giường và tưởng mình có thể ngủ rất nhanh bởi vì hai ngày qua cô đã rất mệt mỏi. Nhưng khi cô thật sự nằm xuống, cô lại không thể nào ngủ được. Cô mở điện thoại lên, rất nhiều cuộc gọi nhỡ hiện lên, toàn bộ là của Phó Hàn Tranh gọi tới. Cô đã tắt điện thoại hai ngày nay, cô biết, Phó Hàn Tranh sẽ tìm cô.
Tối hôm đó, có lẽ anh đã gặp được Kiều Tang rồi. Bây giờ, chắc anh đã quay về bên cạnh Kiều Tang.
Rõ ràng là cô tự mình buông tay, rõ ràng là cô đã quyết định làm như vậy. Nhưng khi nghĩ đến cảnh anh và Kiều Tang ở bên cạnh nhau, trái tim cô lại cảm thấy đau nhói.
Cô nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, không biết bao lâu sau mới chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng trong cơn mê man, cô mơ thấy Kiều Tang đang ngược đãi Tiểu Đường Đậu của cô.
Tiểu Đường Đậu phụng phịu, ôm bụng nói rằng mình đói, Kiều Tang đá Tiểu Đường Đậu sang một bên. Tiểu Đường Đậu đập đầu vào cạnh bàn trà, máu tươi chảy ra khắp nơi…
“Đường Đậu!”
Mộ Vi Lan hoảng sợ tỉnh dậy và ngồi thẳng dậy. Sau khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cô thở dài.
May thay đây chỉ là một giấc mơ…
Thật không biết, nếu Kiều Tang thực sự ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, liệu Kiều Tang có đối xử tốt với Tiểu Đường Đậu hay không.
Dù sao thì Tiểu Đường Đậu cũng không phải là do Kiều Tang sinh ra.
Nghĩ đến đây, Mộ Vi Lan càng thêm buồn phiền. Cô rút sim điện thoại ra và ném sang một bên.
Cô sợ nếu cô còn tiếp tục nghĩ nữa. Cô sẽ không nhịn được mà liên lạc với Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu.
Nhưng Phó Hàn Tranh và cô cuối cùng cũng không thể nào ở bên nhau được….Cái chết của bố cô sẽ mãi chắn ngang giữa hai người họ.
Nửa tháng sau.
Bắc Thành, tòa nhà Phó Thị, văn phòng tổng giám đốc.
“Boss, cô Hàn đến rồi.”
Một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt Phó Hàn Tranh: “Hàn Linh? Để cô ấy vào đi.”
Sau khi Hàn Linh vào phòng, nhìn thấy những thông tin tìm người trên bàn làm việc của Phó Hàn Tranh, cô ta khẽ mỉm cười: “Hàn Tranh, chắc không phải anh vẫn đang tìm Mộ Vi Lan đấy chứ?”
Phó Hàn Tranh gập đống tài liệu lại, mím môi hỏi: “Sao cô lại đến công ty tìm tôi? Có chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ muốn đến gặp anh, không có việc gì thì không thể đến gặp anh hay sao? Bây giờ Kiều Tang vẫn còn sống, bệnh tình của anh liệu có tốt hơn nhiều không?”
Phó Hàn Tranh chỉ hờ hững “ừm” một tiếng, không nói quá nhiều.
Hàn Linh lại nói: “Nghe trợ lý Từ nói, gần đây anh đi giao tiếp uống rượu rất nhiều? Hàn Tranh, anh thực sự phải đi giao tiếp nhiều, hay là…muốn dựa vào việc giao tiếp uống rượu nhiều để làm tê liệt bản thân? Anh không thể buông bỏ được Mộ Vi Lan như vậy sao?”
Phó Hàn Tranh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ và lạnh lùng nói: “Năm phút nữa tôi có cuộc họp, không tiễn cô nữa.”
Phó Hàn Tranh cầm tập tài liệu, đứng dậy và đi ra ngoài phòng làm việc, Hàn Linh gọi anh lại: “Hàn Tranh! Ban đầu anh để Mộ Vi Lan ở bên cạnh anh, một mặt là bởi vì Tiểu Đường Đậu, mặt khác là bởi vì Mộ Vi Lan trông rất giống Kiều Tang. Anh có lỗi với Kiều Tang, nên anh muốn giữ Mộ Vi Lan bên cạnh để bù đắp lỗi lầm của mình. Nhưng mà bây giờ Kiều Tang đã quay về rồi, anh không cần phải cảm thấy có lỗi nữa. Còn về Tiểu Đường Đậu, anh có thể tìm một người mẹ tốt hơn cho con bé…”
Hàn Linh vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đứng quay lưng lại với cô ta, bước chân dừng lại và lạnh lùng ngắt lời cô ta: “E là tôi chưa từng coi Mộ Vi Lan là Kiều Tang, Mộ Vi Lan và Kiều Tang cũng không có điểm chung nào cả.”
“Anh dám nói anh chưa từng yêu Kiều Tang không?”
“Chưa từng.” Hai từ đanh thép vang lên.
Hàn Linh sững sờ, cô ta không ngờ rằng Phó Hàn Tranh sẽ trả lời dứt khoát như vậy.
Phó Hàn Tranh không có lý do gì để lừa cô ta. Nhưng năm đó, Phó Hàn Tranh và Kiều Tang gần như hình với bóng không thể tách rời, làm sao anh có thể không thích Kiều Tang một chút nào chứ?
Khi Phó Hàn Tranh nhấc chân lên chuẩn bị đi ra ngoài, một chiếc nhẫn kim cương đột nhiên từ trong túi anh rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh chân Hàn Linh.
Hàn Lình biết chiếc nhãn kim cương này. Chiếc nhẫn kim cương này lúc đầu được đeo trên tay của Mộ Vi Lan.
Cô ta cúi xuống và nhặt chiếc nhãn kim cương lên.
Phó Hàn Tranh quay người lại và đưa tay ra: “Đưa cho tôi.”
Khóe môi cô ta hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Hàn Tranh, anh thực sự yêu Mộ Vi Lan rồi à?”
Phó Hàn Tranh lấy lại chiếc nhãn kim cương từ trong tay cô ta, không định trả lời câu hỏi này. Khi anh quay người lại, Hàn Linh bật cười: “Vậy tôi là gì?”
Phó Hàn Tranh không do dự, dứt khoát nói: “Bạn.”
“Bạn? Tôi không muốn làm bạn của anh!”
Phó Hàn Tranh không quay đầu lại: “Nếu như trước đây tôi làm chuyện gì khiến cô hiểu lầm, tôi xin lỗi. Nhưng mà từ giờ trở đi, nếu cô thấy không thể làm bạn với tôi, vậy sau này chúng ta đừng qua lại nữa.”
Hàn Linh nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, bật cười cô đơn và thê lương.
Đúng vậy, tại sao cô lại quên Phó Hàn Tranh là người lạnh nhạt bạc bẽo, bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể được?