Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (full) Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh - Truyện: Tác giả: Nguyệt Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 463

Đến gần bốn giờ chiều, Mộ Vi Lan và Hoà Tuệ đến trường mẫu giáo đón hai đứa trẻ.

Kết quả đợi cả nửa ngày, cũng không thấy con đâu.

Mộ Vi Lan và Hoà Tuệ đi vào trong trường, thì phát hiện hai đứa trẻ đang bướng bỉnh đứng cạnh bờ tường của lớp học, mặc của hai đứa trẻ đều đang đỏ bừng bừng.

Mộ Vi Lan bỗng thấy đau lòng, vội vàng đi đến, hỏi: “Đường Đậu, Đình Xuyên, sao hai đứa lại lại đứng ở đây?”

Trên trán đứa bé toàn là mồ hội, đầu tóc cũng ướt sũng, Mộ Vi Lan vội vàng rút giấy ra lau mặt cho hai đứa trẻ.

Hoà Tuệ cũng nôn nóng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Tiểu Đường Đậu dẹt miệng nói: “Mộ Mộ, cô Hoà, bọn con không sai, là cô giáo và Nguỵ Tùng Dương sai.”

Vừa dứt lời, cô giáo liền từ trong văn phòng bướcra, vừa nhìn thấy phụ huynh, liên lễ phép lên tiếng nói: “Hai người là mẹ của Phó Mặc Trành và Cổ Đình Xuyên đúng không?”

“Phải.”

“Là như này, Phó Mặc Trành và Cổ Đình Xuyên đã đánh một bạn nam ở trong lớp, hai cô bảo con xin lỗi bạn nam đó đi, chuyện này cũng như vậy mà bỏ qua.

Tiểu Đường Đậu vội vàng áp sát bên cạnh Mộ Vi Lan, bàn tay nhỏ ôm lấy eo của Mộ Vi Lan nói: “Mộ Mộ, là Nguỵ Tùng Dương cứ kéo áo của con, con bảo cậu ấy đừng kéo nữa, nhưng cậu ấy vẫn cứ kéo áo của con, vì thế nên con mới đẩy cậu ấy.”

Mộ Vi Lan xoa đầu của đứa bé, hơi hơi chau mày nói: “Cô giáo, tôi thấy trong chuyện này có hiểu nhầm, chi bằng gọi bạn nam bị đánh kia cũng ra đây đi, chúng ta làm rõ sự việc trước đã.

Hoà Tuệ đương nhiên cũng đồng tình với Mộ Vi Lan, “Cô giáo, con trai tôi tôi biết rõ, tuy nói bình thường thằng bé có hơi nghịch ngợm, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay đánh người đầu. Tôi thấy chúng ta vẫn là làm rõ sự việc trước đi đã, cũng không thể vu oan cho bọn trẻ được. Nếy như thực sự là con của chúng tôi phạm lỗi, thì đến lúc ấy nhận lỗi cũng không muộn.”

Trong lớp học, truyền đến một giọng nói nữ hung hãng sắc bén, “Các cô còn dám nói à, các cô xem con nhà các cô đánh con nhà tôi thành như nào đi? Ôi trời, trên khuôn mặt này, toàn là vết bầm tím, khoé miệng cũng chảy cả máu rồi!”

Người đang nói, chính là mẹ của Ngụy TùngDương, đang dần Ngụy Tùng Dương ra khỏi lớp học, khí thế hung dữ xông lên, dáng vẻ hỏi tội đối phương.

Cô giáo vội vàng dỗ dành mẹ Nguy: “Mẹ Nguy, chị đứng tức giận, chúng ta có gì thì cứ từ từ thương lượng “Không tức giận? Con tôi bị đánh thành ra như này, thì một người làm mẹ như tôi có thể không tức giận sao? Nếu như bọn chúng đánh con tôi thành tàn phế thì sao chứ?

Hoà Tuệ thấy trên mặt của Nguỵ Tùng Dương quả thực là bị đánh, tuy không hề khoa trương như mẹ Nguy nói, nhưng vẫn là cảm thấy có lỗi: “Chuyện này tôi thay mặt đứa trẻ nhà tôi nói lời xin lỗi với chị và con của chị “Xin lồi? Xin lỗi thì có tác dụng sao? Mặt con tôi đánh thành như này, thì ai chịu trách nhiệm đây?” Mẹ Nguy không chịu bỏ qua, dáng vẻ muốn vướng víu đền cùng

Mộ Vi Lan mi mỗi nói: “Bà Nguy, chuyện là thế này, con gái tôi nói, là con trai chị kéo áo của con gái tôi trước, con gái tôi liên tục từ chối, nhưng con trai chị cứ không chịu nghe, nên von gái tôi mới ra tay đẩy con trai chị, sau đó, con trai chị liền xông lên gầy lộn với con gái tôi, mà bạn nhỏ Cổ Đình Xuyên là bạn thần của con gái tôi, vì vậy nên đã chạy đến giúp “Được thôi, nhà hai cô phối hợp lại để bắt nạt mẹ con tôi đúng không?”

“Tôi không phải là ý đó, ý của tôi là, hai đứa trẻ nhà chúng tôi quả thực có lỗi, nhưng con nhà chị cũng có lợiBà Nguỵ giống như một viên đạn được châm ngòi, lập tức bùng nổ, ngân cổ lên hét: “Con trai tôi sao lại có lỗi chứ? Không phải chỉ là kéo áo của con gái cô thôi sao, mà lại phải ra tay đánh người thế? Con gái cô được làm từ vàng à mà không được chạm vào?”

Mộ Vi Lan thấy đối phương là một người rất không giảng đạo lí, cũng không hề khách khí nói: “Con gái tôi không phải được làm từ vàng, nhưng hành động của con trai chị trên ý nghĩa nào đó mà nói, là hành vi mang tính xâm phạm, mà con gái tôi ra tay để bảo vệ bản thân, Cổ Đình Xuyên với tư cách là người xem liền vào can ngăn, thậm chí là đánh nhau với con trai chị, tôi thấy không có bất kỳ vấn đề gì hết.

Sắc mặt của bà Nguy liền tái xanh lại, “Cô nói cái gì! Con trai tôi kéo áo của con gái cô thì là hành vi mang tính xâm phạm sao? Người phụ nữ như cô đây, nói chuyện cũng quá nực cười rồi đấy! Các cô đánh người không đỏ mặt, mà lại còn gán tội cho con trai tôi nữa chứ

Bà Nguỵ định xông lên đẩy Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan đang to bụng, nhưng đối phương dường như rất thô bạo, tuy Hoà Tuệ đứng chặn trước mặt Mộ Vi Lan giữ bà Nguỵ lại, nhưng bà Nguỵ lại đẩy Hoà Tuệ ra, rồi ra tay đẩy Mộ Vi Lan.

Bà Nguy ra tay mạnh, nên đã đẩy Mộ Vi Lan xuống bậc thềm

Mộ Vi Lan trong lòng run rẩy, ngã vào trong một lồng ngực vững chắc, sự đau đớn trong dự đoán không hề truyền đến, trong mấy đôi mắt căng thẳng kinh sợ đang trợn to lên kia, Phó Hàn Tranh vừa đếnkịp liền đỡ lấy Mộ Vi Lan. “Chuyện gì thế?”

Mộ Vi Lan như ngừng thở, hồn bay phách lạc.

Phó Hàn Tranh thấy bộ dạng kinh sợ của cô, trong lòng bất giác nổi lửa, bây giờ cô đang bầu sáu tháng, vừa nãy nếu không phải anh kịp thời đến đỡ cô, thì từ trên thềm bậc ngã xuống, hậu quả không dám tưởng tượng.

Lúc này, sắc mặt của Phó Hàn Tranh càng trở nên lạnh hơn.

Tiểu Đường Đậu lườm bà Nguỵ, bàn tay trắng nõn chỉ về phía bà Nguỵ, tố cáo nói: “Bố ơi, là người phụ nữ xấu xa này đã đẩy Mộ Mộ đấy!”

Phó Hàn Tranh vỗ về Mộ Vi Lan, “Cẩn thận chút.” Bàn tay to, vẫn ôm lấy eo của Mộ Vi Lan như cũ, sợ cô lại xảy ra chuyện gì đó.

Phó Hàn Tranh chắc là sau khi làm rõ cặn kẽ sự việc, rất không khách khí nói: “Bà Nguỵ, con trai cô có hành vi xâm phạm với con gái tôi, vừa nãy cô lại đẩy vợ tôi đang mang thai sáu tháng, suýt nữa thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể bù đắp lại, thì cô định xin lỗi như nào đây?”

Bà Ngụy thấy đối phương có trợ thủ, mà người đàn ông này nhìn có vẻ không phải kiểu người dễ đụng vào, “Anh, các người các người phối hợp lại bắt nạt mẹ con tôi! Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho chồng tôi đến xử lí các người!”

Phó Hàn Tranh vốn dĩ không sợ chuyện lớn, bày ra vẻ mặt “Mau gọi đi, gọi chồng cô cùng đến, tôi sẽ tính sổ luôn”.

Cô giáo cũng sợ sẽ to chuyện, huống hồ thân phận của Phó Hàn Tranh lại vô cùng cao quý, liền đẩy gọng kính, nói: “Bà Nguy, hay là… chuyện này cứ bỏ qua đi, tôi thấy Tùng Dương cũng không bị thương”

Ngược lại vừa nãy là bà Nguy đã đẩy bà Phó, trái tìm của cô ta cũng sắp nhảy cả ra ngoài, nếu như bà Phó và đứa bé thực sự ngã xuống bậc, thì hậu quả…cô ta thực sự không thể gánh vác nổi.

Nhưng bà Nguy căn bản không biết Phó Hàn Tranh, bộ dạng không chịu buông xuôi, sau khi gọi điện thoại xong, dương dương tựu đắc nói: “Chồng tôi sẽ đến đây ngay!”

Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, “Chuyện này, đương nhiên không thể cứ bỏ qựã như. vậy được”

Trong ánh mắt của rgười đàn ông, toát lên một vẻ Tiểu Đường Đậu ôm lấy chân của bố, chớp chớp mắt, giọng sữa lẩm bẩm nói: “Bố ơi, con chóng mặt”

Phó Hàn Tranh giơ tay bế con gái vào lòng, bàn tay to sờ lên trần của tiểu Đường Đậu, “Đang yên đang lành sa tự dưng lại chóng mặt thế?”

Mộ Vi Lan giải thích nói: “Đường Đậu và Cố Đình Xuyên đã đứng ở bên ngoài cả một buổi chiều, khả năng có chút bị cảm nắng rồi”

Ánh mắt của Phó Hàn Tranh hiện lên vẻ hung dữ nghiêm nghị.

Mộ Vì Lan trong lòng bỗng run rẩy, ầm thầm châm một cây nến cho bà Nguy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK