Chương 1284:
“Lâm Bạc Thâm, anh có biết là tôi đã vui như thế nào khi biết lúc anh bỏ rơi cô ta không? Anh làm điều đó không sai, những người như cô ta chưa bao giờ được dạy dỗ, anh nên dội một gáo nước lạnh để cho cô ta biết không phải mọi thứ trên đời này đều như cô ta – Phó Mặc Tranh mong muốn”
“Cô ta không thích tôi, tôi cũng chẳng ưa gì cô ta. Anh có biết không, lúc tôi đẩy cô ta xuống lầu, tuy rẵng tôi có sợ hãi, nhưng tôi càng sợ hãi bao nhiêu tôi lại càng thấy hưng phấn bấy nhiêu. Cuối cùng cũng có một lần tôi giãm lên cô ta một cái thật mạnh dưới chân mình”
“Anh có biết lúc đó cô ta đáng thương như thế nào không? Cô ta năm trên mặt đất, người đầy máu, ôm bụng cầu xin tôi, cầu xin tôi cứu cô ta”
“Lâm Bạc Thâm, đã bao giờ anh nhìn thấy một Phó Mặc Tranh đáng thương như vậy chưa? Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Anh không biết tôi đã phấn khích thế nào đâu, tôi hận cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó. Cô ta càng thanh cao, tôi càng phải đánh gãy cái sự cao ngạo đó.
Tôi muốn cho cô ta biết người đàn ông cô ta yêu căn bản không hề yêu cô ta. Cô ta càng đau khổ đáng thương bao nhiêu tôi lại càng vui bấy nhiêu”
“Tôi muốn cô ta phải cầu xin tôi, quỳ dưới chân tôi.”
Lâm Bạc Thâm bên kia điện thoại nghe những lời độc ác của Chu Tiểu Ninh, đôi mắt nhắm chặt cố gắng kìm nén cơn giận của mình. Anh ấy nói một cách lạnh lùng băng giá: “Vậy thì khiến cô thất vọng rồi, cô ấy hiện tại là vợ tôi, tôi yêu cô ấy hơn bất cứ ai, tình yêu của cô ấy chưa bao giờ thay đổi, tôi yêu cô ấy cũng như cách cô ấy yêu tôi vậy”
Chu Tiểu Ninh nghe đến đây cảm xúc như vỡ òa, trợn mắt hét lên: “Không thể nào! Các người đã chia tay bảy năm, căn bản không thể nào bên nhau được”
Lâm Bạc Thâm nghe cô ta nghiến răng nghiến lợi chỉ cười thầm với vẻ khinh bỉ chế nhạo rồi nói tiếp: “Cô ấy bây giờ đang ngủ bên cạnh tôi, hôm nay là sinh nhật cô ấy chúng tôi ở cạnh nhau. Còn cô, chỉ là một người qua đường không liên quan gì cả, không có tư cách nói về tình cảm của chúng tôi”
Từng câu nói của Lâm Bạc Thâm đã làm tan nát những ý niệm cuối cùng của Chu Tiểu Ninh. Cô ta cào ngón tay xuống bùn đất bẩn thỉu, chửi rủa những lời độc ác: “Tôi nguyền rủa anh và Phó Mặc Tranh sẽ không bao giờ được hạnh phúc! Các người sẽ lại phải chịu chia li bảy năm, mười năm, hai mươi năm… thậm chí là lâu hơn nữa!
Hahahahaha….Tôi không có được hạnh phúc, tại sao các người lại có được? Tôi chúc anh và Phó Mặc Tranh âm dương cách biệt!”
Trong ánh mắt của Lâm Bạc Thâm lóe lên một tia sát khí, nhưng rốt cục thì chỉ còn lại sự khinh thường trong anh. Anh nói: “Nếu có cơ hội, khi tôi và Mặc Tranh tổ chức hôn lễ sẽ gửi thiệp mời cho cô làm kỷ niệm”
Chu Tiểu Ninh căn chặt hai hàm răng vào nhau như muốn vỡ nát ra, đôi mắt đỏ sọng màu máu. Cấp dưới bỏ điện thoại khỏi tai Chu Tiểu Ninh liền hỏi Lâm Bạc Thâm: “Ông chủ, giờ Chu Tiểu Ninh xử lý sao ạ?”
Lâm Bạc Thâm ánh mắt lạnh lùng chỉ nói một câu: “Để cô ta chết trong ngõ đi.”
Cứu cô ta? Đưa cô ta đến bệnh viện? Lâm Bạc Thâm chọn cách lạnh lùng bàng quan. Ban đầu cô ta nhìn Mặc Mặc ngã dưới lầu cũng lạnh lùng bàng quan như vậy, hãy để cô ta nếm thử cảm giác đó đi. Tắt điện thoại, Lâm Bạc Thâm đẩy cửa trở lại vào phòng ngủ. Phó Mặc Tranh ngủ không sâu đã tỉnh giấc, cô nằm trên giường đôi mắt run rẩy đẫm lệ.
Lâm Bạc Thâm bước tới ngồi cạnh giường, dùng đôi tay to bản nhẹ nhàng gom lại mái tóc dài lòa xòa của cô nhẹ nhàng hỏi: “Làm em tỉnh rồi?”
Phó Mặc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên nhớ lại một sự việc, cô nhìn thẳng vào anh hỏi: “Phó Mặc Hằng tại sao lại biết anh?”
Lâm Bạc Thâm sững lại một chút, anh lấy tay che miệng khẽ ho một tiếng vụng về có phần xấu hổ. Nhưng dường như Phó Mặc Tranh đã lường đến điều đó, cô mở to đôi mắt còn đang mơ màng tò mò nhìn anh hỏi: “Lần trước anh nói bị một tên trẻ ranh đánh, có phải Mặc Hằng không?”
“…Đúng vậy”
Phó Mặc Tranh không hề giữ thể diện cho anh liền nói ra tất cả: “Phó Mặc Hằng nói, người đó bị thần kinh rồi, tự đến trước cửa để nó đánh, không đánh thì không chịu để nó đi”
Lâm Bạc Thâm: “Tên nhóc này, dù sao thì cũng phải tôn trọng người lớn một chút chứ”
Phó Mặc Tranh bĩu môi nhìn anh ta: “Là anh nói gia đình em không gia giáo sao?”
Ánh mắt của Lâm Bạc Thâm vội vàng thay đổi, anh đưa tay lên vuốt tóc cô: “Đương nhiên không phải vậy”
Phó Mặc Tranh đưa tay lên, chạm vào khóe môi anh bằng những ngón tay trắng nõn và mềm mại: “Phó Mặc Hằng đánh anh đau lắm phải không?”
Cô nhớ lại lúc đó, vết thương trên miệng anh rất rõ ràng. Lâm Bạc.
Thâm nhìn cô trìu mến với nụ cười trong mắt anh, tay anh nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên môi mình rồi nhẹ nhàng hôn một cái: “Nếu em thương anh thì anh sẽ không thấy đau”
“Anh bây giờ giỏi nói lời sến súa lắm”