Chương 227
Khi Phó Hàn Tranh nằm vào trong chăn, người phụ nữ trong tay rúc vào người anh, hai tay ôm eo anh và lẩm bẩm: “Đừng cử động, gió luồn vào…lạnh.”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Ừm, không động đậy nữa.”
Cả đêm, Phó Hàn Tranh không chợp mắt. Nếu Mộ Vi Lan biết bệnh tình của anh, liệu cô có sợ anh giống như Tiêu Á năm đó, và hoảng sợ trốn chạy khỏi anh như thể phải tránh xa người bệnh tâm thần hay không?
Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Vi Lan thức dậy, cô vô thức sờ bên cạnh giường. Phó Hàn Tranh đã thức dậy rồi.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô tưởng mình sẽ nhìn thấy Phó Hàn Tranh ở phòng khách, kết quả là chỉ thấy trên bàn ăn đã bày một bữa sáng thịnh soạn, bên cạnh còn có một mẩu giấy nhắn, bên trên tờ giấy là những nét chữ nguệch ngoạc. “Anh đến công ty trước, không cùng em ăn sáng được, em ăn hết đi nhé.”
Mộ Vi Lan nhìn thấy lời nhắn, trái tim cô chợt cảm thấy ngọt ngào.
Mộ Vi Lan ngồi vào bàn ăn, nhìn bàn ăn sáng thịnh soạn, trong lòng cô tự hỏi những thứ này đều là do anh làm hay sao?
Cô thử một miếng trứng ốp la, mùi vị không tệ. Cô lại ăn thử một miếng bánh sandwich, hương vị cũng rất tuyệt.
Thật không ngờ, Phó Hàn Tranh còn có tài nấu ăn.
Mộ Vi Lan sắp xếp lại bàn ăn, chụp một tấm ảnh đẹp, muốn đăng lên wechat khoe khoang một chút.
Nhưng cô lại cảm thấy không ổn.
Thế là cô gửi ảnh cho Phó Hàn Tranh để hỏi ý kiến của anh. Dù sao thì, cô nhớ rằng lúc đầu yêu cầu của Phó Hàn Tranh là muốn giấu chuyện kết hôn với cô. Hơn nữa, Phó Hàn Tranh dường như cũng không có ý định tổ chức đám cưới.
Mặc dù Mộ Vi Lan không quan tâm đến hình thức bên ngoài, nhưng không có nghĩa là cô không muốn.
Phó Hàn Tranh vừa đến văn phòng thì nhận được tin nhắn của Mộ Vi Lan.
Một bức ảnh bữa sáng đã được chỉnh sửa màu, cô nói: “Em muốn đăng lên wechat.” Mặc dù là một câu nói bình thường, nhưng giọng điệu của cô là đang dò hỏi.
Giọng điệu thận trọng của cô khiến trái tim Phó Hàn Tranh đau nhói. Anh lưu bức ảnh lại, sau đó mở wechat rồi đăng bài đầu tiên.
Mộ Vi Lan chờ Phó Hàn Tranh trả lời lại rất lâu, nhưng anh không hề hồi đáp lại. Mộ Vi Lan bắt đầu tự hỏi liệu có phải là Phó Hàn Tranh không thích cô công khai mối quan hệ của hai người trên wechat của cô hay không?
Cô suy nghĩ lung tung rồi lướt xem Wechat Moments, ngay lập tức một dòng trạng thái đập vào mắt cô trong nháy mắt.
Hình ảnh bữa sáng quen thuộc kèm theo dòng chữ: “Bữa sáng dành cho bà Phó.”
Mộ Vi Lan nhìn dòng trạng thái một lúc, cô không dám tin.
Cô kết bạn wechat của Phó Hàn Tranh đã lâu, nhưng Wechat Moments của Phó Hàn Tranh không hề có bất kỳ một dòng trạng thái nào.
Trước đây, cô từng đọc một bài viết nói rằng người đàn ông có Wechat Moments quá sạch sẽ, đa phần đều không đáng tin cậy.
Mặc dù là những thứ vớ vẩn, nhưng Mộ Vi Lan nghĩ, Phó Hàn Tranh không đăng Wechat Moments rốt cuộc là vì không thích tiết lộ cuộc sống riêng tư của mình, hay là chỉ đơn giản là muốn che giấu mối quan hệ của mình.
Nhưng vừa rồi, Phó Hàn Tranh lại đăng dòng trạng thái đầu tiên khiến người khác phải kinh ngạ!
c Hơn nữa dòng trạng thái này quá mức giật gân rồi.
Điều này đồng nghĩa với việc anh đang nói với cả thể rằng biết rằng, anh, Phó Hàn Tranh, đã kết hôn.
Mộ Vi Lan cười ngây ngốc nhìn dòng trạng thái của anh. Wechat của cô kêu lên một tiếng, trực giác của cô cảm thấy đó là Phó Hàn Tranh. Cô thoát ra ngoài và trở về trang chính của Wechat, quả nhiên là tin nhắn của Phó Hàn Tranh. “Em xem Wechat Moments chưa?”
Mộ Vi Lan ngọt ngào đáp lại: “Xem rồi.” Phó Hàn Tranh lại hỏi: “Không định đáp lại điều gì sao?”
Mộ Vi Lan ôm mặt, mặt cô nóng quá. Qua màn hình, cô dường như có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng và sâu thẳm của anh.
Mộ Vi Lan lại mở Wechat Moments và biên soạn trạng thái.
Bức ảnh đi kèm chính là bức ảnh bữa ăn sáng, nhưng cô nên viết gì mới hợp lý đây?
Cô định viết “bữa sáng chồng làm”, nhưng lại cảm thấy hơi sến sẩm.
Cuối cùng, cô chọn một hình trái tim đỏ rồi đăng bài viết.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan có bạn bè chung.
Ví dụ như…Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt kết bạn với cô là bởi vì cô và Lục Hỉ Bảo là bạn tốt, nên Giang Thanh Việt muốn thông qua Mộ Vi Lan để tìm hiểu những chuyện của Lục Hỉ Bảo.
Vì vậy, khi cô nhìn thấy Giang Thanh Việt bình luận dòng trạng thái của Phó Hàn Tranh, mặt cô càng nóng hơn.
Như thể bị người khác phát hiện ra một bí mật lớn nào đó, cô có chút chột dạ.
Phó Hàn Tranh sau khi nhìn thấy dòng trạng thái của Mộ Vi Lan, anh khẽ mỉm cười.
Từ Khôn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Boss mới sáng sớm đã cười tươi như hoa, Boss có chuyện gì vui sao?
Sau khi Phó Hàn Tranh đăng dòng trạng thái, anh nhận được 20 bình luận cho dòng trạng thái ấy.
Trên Wechat của anh không có nhiều người, đa phần là những người thân thiết. Anh rất ít khi kết bạn với đối tác kinh doanh, những người có Wechat của anh đều là bạn bè.
Lúc này, tất cả những người không thường xuyên liên lạc cũng tới bình luận. “Chúc mừng, chúc mừng, sao kết hôn mà không mời tôi tới uống rượu mừng?”
“Chúc mừng, chúc mừng, lát nữa mình sẽ gửi một phong bì lớn!”
“Fuck shit, anh kết hôn rồi?”
Bên dưới còn có một vài bình luận đặc biệt hơn.
Giang Thanh Việt bình luận: “Khiếp tớm.” Kỷ Thâm Tước bình luận một nhãn dán “bĩu môi”: “Làm như cả thế giới chỉ có một mình anh biết làm bữa sáng không bằng, cứ đắc ý đi nhé.”
Lục Trạm bình luận một nhãn dán “khinh thường”: “Kết hôn giỏi lắm à, khoe khoang tình yêu lắm sẽ chóng tan vỡ.”
Phó Hàn Tranh trả lời Lục Trạm: “Ừm, có vợ là đỉnh nhất.”
Sau đó anh thoát Wechat Moments ra với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Từ Khôn lần đầu tiên nhìn thấy Boss cười vui vẻ như vậy!
Động trời đấy, rốt cuộc là Boss có chuyện gì vui vậy?
Từ Khôn ho nhẹ một tiếng và nói: “Boss, có hai văn kiện cần anh ký tên.”
Phó Hàn Tranh cầm lấy, liếc nhìn qua rồi ký tên, nụ cười trên khóe môi anh vẫn chưa nhạt đi.
Sau khi Từ Khôn rời khỏi văn phòng, anh lấy điện thoại ra và xem Wechat Moments, lúc này anh mới nhìn thấy hai dòng trạng thái của Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan, im lặng like cho hai người.
Bảo sao Boss lại vui vẻ như vậy, hóa ra là đã dám công khai chuyện tình cảm rồi!
Mặc dù động thái này hơi khoa trương một chút, hoàn toàn không giống với phong thái lạnh lùng, nghiêm túc và cao ngạo của Boss!
Từ Khôn không nói nên lời, đàn ông khi yêu, quả nhiên đều điên cuồng!
Bên ngoài tập đoàn Phó Thị.
Tiêu Á bước ra khỏi chiếc xe Ferrari màu đỏ, tháo kính râm xuống và ngước nhìn tòa nhà, đôi môi đỏ khẽ cong lên.
Hừ, anh không muốn gặp cô, cô không thể đến gặp anh hay sao?
Tiêu Á sải bước trên đôi giày cao gót và đi vào trong tòa nhà của Phó Thị.
Mười phút sau, Từ Khôn gõ cửa văn phòng của Phó Hàn Tranh “Boss, có một cô gái tên là Tiêu Á muốn gặp anh.”
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh tối sầm lại, sắc mặt lạnh lùng như văng: “Để cô ấy vào đi.”
Sau khi Tiêu Á bước vào văn phòng, câu đầu tiên cô ta liền nói: “Phó Hàn Tranh, cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi?”
“Tôi gặp cô, chỉ bởi vì cô không ngừng quấy rầy tôi.”
Quấy rầy? Anh dám nói việc cô chủ động liên lạc với anh là một hành động quấy rối anh?
Tiêu Á tức giận trước sự bình tĩnh của Phó Hàn Tranh: “Phó Hàn Tranh, anh không muốn biết vì sao em trở về Bắc Thành à?”
Phó Hàn Tranh cúi đầu giải quyết công việc, không thèm ngẩng đầu lên và hoàn toàn không quan tâm đến việc Tiêu Á tới, anh lạnh lùng nói: “Cô Tiêu trở về Bắc Thành hay không thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Anh!”
Tiêu Á nghiến răng và cười khẩy nói: “Em biết tính anh rất cứng rắn, thật ra anh vẫn còn đang hận em phải không? Hận em năm đó bỏ rơi anh!”
Tay cầm bút của Phó Hàn Tranh hơi khựng lại, ngòi bút rỏ đầy mực xuống mặt giấy.