Chương 708:
Lục Hỉ Bảo làm việc trong một bệnh viện ở Bắc Thành, Giang Thanh Việt lại ở nhà giặt giũ nấu cơm. Hai người thỉnh thoảng ra ngoài ăn tối với vợ chồng Phó Hàn Tranh rồi rủ rê chơi đánh bài, cuộc sống của bọn họ trôi qua một cách đơn giản và ngọt ngào.
Lục Hỉ Bảo rất ít khi tăng ca, nhưng tối nay khoa của cô ấy lại tiếp nhận một bệnh nhân, tình hình của người kia có chút nghiêm trọng nên cô ấy đành gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt: “Đến khuya em mới có thể về nhà, anh không cần đợi em về mới ăn cơm đâu”
Giang Thanh Việt kẹp điện thoại giữa vai và tai mình, anh vừa nấu ăn vừa trả lời: “Em có muốn anh mang cơm đến bệnh viện không? Hay anh giúp em đặt món ở nhà hàng Nhất Phẩm để họ giao tới nhé?”
“Không cần đâu, đồ ăn ở chỗ đó đắt quá. Em gọi đồ ăn với đồng nghiệp là được rồi. Không phải lúc nào em cũng có cơ hội dùng bữa với họ, điều đó khiến em rất lạc lõng”
“Hay là anh mang đến nhiều đồ ăn một chút, cho cả đồng nghiệp của em nữa?”
Bằng cách này thì anh ấy có thể giúp vợ mình lấy lòng của đồng nghiệp.
Lục Hỉ Bảo chưa gì đã phản đối: “Đừng tới đây, anh đẹp trai như vậy, mất công lại khiến nhiều người không chịu làm việc mà vây quanh anh”
… hật ra, khoa của cô ấy có quá nhiều cô gái trẻ đẹp, Lục Hỉ Bảo sợ những người này có ý đồ xấu với Giang Thanh Việt!
Giang Thanh Việt cười khẽ: “Được rồi, nhớ báo anh biết giờ em tan tầm, anh sẽ tới đón”
“Ừm…Moah”
Sau khi Lục Hỉ Bảo cúp điện thoại thì cô ấy lập tức gọi đồ ăn với đồng nghiệp, bữa ăn hôm nay có món cá kho với bắp cải muối chua, cô ấy thường thích ăn món này, nhưng bây giờ không hiểu sao cô lại buồn nôn khi thấy con cá.
“Ọc..
Lục Hỉ Bảo che miệng rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc để vào nhà vệ sinh.
Đồng nghiệp đang ăn cơm với cô lập tức sửng sốt: “Hỉ Bảo, sao vậy? Hay là ốm rồi?”
“Để tôi xem thử”
Lục Hỉ Bảo ôm bồn vệ sinh một lúc lâu mà vẫn không nôn ra được cái gì, cô ấy cứ liên tục nôn khan mà thôi.
Khi cô ấy rửa mặt và tắt vòi nước thì đột nhiên nhớ ra một chuyện…Hình như tháng này kỳ kinh nguyệt của cô ấy chưa tới thì phải.
Lục Hỉ Bảo dường như ý thức được điều gì đó, nhịp tim đột nhiên gia tăng khiến cô ấy vừa phấn khích vừa hồi hộp, thế nhưng lại sợ đó chỉ là ảo giác.
Sau khi ra ngoài phòng vệ sinh, Lục Hỉ Bảo không trở lại văn phòng để ăn bữa tối mà tiến thẳng đến khoa phụ sản. Giờ này bác sĩ khoa phụ sản vẫn chưa đi, cô ấy có quen biết với một bác sĩ trong khoa này, đến đó để hỏi xin que thử thai, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lục Hỉ Bảo nhận que thử thai từ bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt ám muội, nói: “Bác sĩ Tiểu Lục, chúc cô dưỡng thai vui vẻ nhá.”
Khuôn mặt Lục Hỉ Bảo đỏ bừng lên, cô ấy cám ơn rồi lập tức cầm que thử thai chạy vào phòng vệ sinh.
Mười lăm phút sau, Lục Hỉ Bảo nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, trái tim bé nhỏ nhảy “Thình thịch” liên hồi.
Cô ấy thật sự đã… mang thai rồi ư?
Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh, nhanh đến nỗi Lục Hỉ Bảo hoàn toàn không ngờ mình lại mang thai sớm đến vậy.
Chiếc di động trong túi áo blouse trắng bỗng nhiên vang lên, dãy số trên màn hình là số của Giang Thanh Việt.
Vừa bắt máy thì cô ấy đã nghe Giang Thanh Việt hỏi ở đầu dây bên kia: “Bé ngoan, anh đã nấu chè em thích rồi đây, anh đem qua cho em ăn trong lúc tăng ca nhé?”
Lục Hỉ Bảo sắp xếp lại ngôn ngữ, đang suy nghĩ nên nói cho Giang Thanh Việt biết việc mình mang thai thế nào, nhưng rồi lại muốn cho.
anh ấy một niềm vui bất ngờ nên không nói ra, vì chuyện trọng đại như thế mà nói bằng điện thoại thì sẽ có cảm giác không trân trọng lắm.
“Không cần đâu, khi nào em tăng ca xong thì anh đến đón em về nhà rồi em ăn, hơn nữa tối nay không tăng ca muộn lắm đâu, khoảng hơn tám giờ là em xong việc rồi.”
“Vậy em ăn cơm tối chưa?”
Lục Hỉ Bảo cầm điện thoại, gật cái đầu nhỏ nhắn: “Ăn rồi ạ, đồng nghiệp gọi cá chép chua”
Vừa nhắc đến cá là Lục Hỉ Bảo lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Ở đầu dây bên kia, hình như Giang Thanh Việt cũng cảm giác được cô ấy hơi kì lạ: “Em sao thế, có phải là không thoải mái không?”