Chương 174
Mộ Vi Lan nghĩ tới lúc phó Hàn Tranh biết cô uống thuốc tránh thai đã phát hỏa lên, đưa cô tới biệt thự Lam Vịnh. Điều này có nghĩa là Phó Hàn Tranh không hề động vào thuốc của cô, nếu không anh cũng không tức giận như vậy.
“Không thể nào, lúc trước anh ấy không biết tôi uống thuốc.”
Bác sĩ nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Vậy sau khi cô uống thuốc có ăn cái gì không? Gần đây bưởi đã có mặt trên thị trường, mấy ngày trước một sản phụ đến đây nói rằng sau khi quan hệ xong cô ấy thường uống nước ép bưởi rồi uống thuốc, nước ép bưởi sẽ làm giảm tác dụng của thuốc tránh thai và sẽ có khả năng mang thai. Cô nghĩ xem bản thân mình sau khi uống thuốc có ăn cái gì không?”
Nước ép bưởi…
Đôi mắt của Mộ Vi Lan run rẩy.
Cô nhớ ra rồi, có mấy lần sau khi cô uống thuốc, Tiểu Đường Đậu thường đưa nước ép bưởi cho cô uống. Cô uống rất nhiều…
Khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi bênh viện, cả người đều có chút hoảng sợ.
Cô sờ chiếc bụng bằng phẳng của mình, rồi cúi đầu xuống nhìn.
Ở đây, thật sự có đứa bé của cô và Phó Hàn Tranh sao?
Đứa bé này, đến thật không đúng lúc.
Mỗi lần làm xong chuyện đó cô đều chú ý uống thuốc và vì sợ mang thai con của Phó Hàn Tranh.
Nhưng có những lúc, những chuyện càng không muốn xảy ra thì nó lại càng xảy ra.
Điện thoại trong túi xách vang lên, hiện trên màn hình là một số điện thoại lạ, thuộc về khu vực Bắc Thành. Mộ Vi Lan không quen biết, nhưng mà lại sợ là người quen cho nên bắt máy.
“Alo ,xin chào, ai vậy…”
“Xin chào, Cô Mộ, tôi là Hàn Linh, là bạn tốt của Hàn Tranh.”
Nửa tiếng sau, Mộ Vi Lan và Hàn Linh ngồi đối diện nhau ở trong một quán cà phê yên tĩnh.
Nhân viên bước tới lịch sự hỏi: “Hai cô muốn uống gì ạ?”
“Tôi muốn một cốc cà phê đá, cô Mộ thì sao?”
Mộ Vi Lan vốn dĩ cũng muốn uống cà phê cho đầu óc tỉnh táo nhưng mà đột nhiên nghĩ tới cô đang mang thai cho nên không muốn uống cà phê nữa: “Cho tôi một ly nước ép cam.”
“Vâng, hai cô đợi một lát.”
Sau khi gọi nước ép cam xong, Mộ Vi Lan lại tự chế giễu mình. Đứa bé này cô không thể để lại, uống cà phê hay không thì có liên quan gì?
Sớm muộn gì cô cũng phải tìm thời gian bỏ đứa bé này.
Hàn Linh ngồi ở đối diện cẩn thận quan sát Mộ Vi Lan một lượt, cô ta cười nhẹ nói: “Cô Mộ, thật xin lỗi, đường đột gọi cô ra như vậy.”
Mộ Vi Lan tới quán cà phê nhìn thấy Hàn Linh mới biết cô ta là ai.
Người phụ nữ này chẳng phải là chủ nhân của biệt thư Lam Vịnh sao?
“Cô Hàn, nếu như cô đã hẹn tôi ra đây rồi thì có gì muốn nói thì cô cứ nói ra luôn đi.”
Hàn Linh này là đang muốn thị uy sao?
Hàn Linh cười: “Cô không tò mò tại sao tôi lại quen cô sao?”
“Không phải cô đã nói cô là bạn tốt của Phó Hàn Tranh sao? Mấy người bạn của Phó Hàn Tranh đều quen tôi, còn cho tôi số điện thoại nữa đó.”
Mộ Vi Lan chỉ lạnh nhạt nói mấy câu thôi nhưng lại khiến bàn tay của Hàn Linh đang đặt dưới bàn run rẩy.
Hàn Tranh thích cô ta như vậy sao? Bình thường hay nhắc tới Mộ Vi Lan với bạn bè như vậy sao?
Hàn Linh mặt không đổi sắc nói: “Thực ra hôm nay tôi hẹn cô ra đây là vì muốn nói một số chuyện với cô, thuận tiện tìm hiểu tình hình gần đây của Hàn Tranh.”
Mộ Vi Lan nhăn mày: “Tìm hiểu tình hình gần đây của Hàn Tranh?”
“Đúng vậy, mười năm trước, Hàn Tranh bởi vì một số chuyện nên đã bị trầm cảm. Mấy năm nay tôi vẫn luôn ở trên cạnh trị liệu cho anh ấy, làm bác sĩ tâm lí cho anh ấy, cho nên tất nhiên là tôi phải quan tâm tình hình của anh ấy rồi. Chỉ là, tôi không chỉ là bác sĩ tâm lí của anh ấy, tôi còn là người bạn tốt nhất của anh ấy nữa. Tôi quá hiểu con người của Hàn Tranh, anh ấy rất bướng bỉnh. Tôi hỏi anh ấy cái gì, có lúc anh ấy sẽ không nói cho tôi biết cho nên tôi chỉ có thể hỏi cô. Dạo gần đây tâm trạng của anh ấy như thế nào rồi?”
Phó Hàn Tranh từng bị trầm cảm sao?
Chuyện này Phó Hàn Tranh chưa từng nói cho cô biết: “Dạo gần đây tâm trạng của Phó Hàn Tranh rất tốt. Nhưng mà… Cô Hàn, cô nói mười năm trước anh ấy bởi vì một số chuyện mà bị trầm cảm sao? Là chuyện gì vậy? Có tiện nói cho tôi biết không?”
Hàn Linh cố tình kinh ngạc hỏi: “Cô không biết sao? Hàn Tranh không nói cho cô biết sao?”
Mộ Vi Lan cắn môi, cho dù có ngốc đến đâu cô cũng cảm nhận được mối quan hệ của Phó Hàn Tranh và Hàn Linh. Không phải là tốt bình thường, mà là cực kỳ tốt. Tốt tới mức… Tối ngày hôm đó hai người bọn họ ôm nhau, thậm chí còn hôn nhau.
Mộ Vi Lan không hiểu Phó Hàn Tranh, nhưng Hàn Linh lại hiểu rõ ràng.
Cho dù Mộ Vi Lan đã quyết định rời xa Phó Hàn Tranh, nhưng mà sự tồn tại của Hàn Linh vẫn khiến cô cảm thấy ghen ty.
Cô lắc đầu: “Không có.”
Nhân viên bê cà phê và nước ép cam lên, Hàn Linh khuấy cốc cà phê và nói: “Tôi còn cho rằng Hàn Tranh sẽ kể những chuyện này cho cô biết chứ. Vậy… chuyện của Kiều Tang, cô cũng không biết sao?”
Vừa nghe thấy cái tên Kiều Tang thì đôi mắt của Mộ Vi Lan trừng to kinh ngạc.
Hàn Linh liếc nhìn cô, rồi chậm rãi nói: “Kiều Tang… Là người con gái ở trong tim Hàn Tranh. Mười năm trước, Kiều Tang bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà không còn nữa, Hàn Tranh bị sốc cho nên mới dẫn tới trầm cảm. Lúc đó, tôi ngày nào cũng ở bên cạnh anh ấy, động viên anh ấy, sợ anh ấy nghĩ không thông. Tôi phải mất một năm để điều trị cho anh ấy, mới có thể miễn cưỡng kéo anh ấy ra khỏi bóng tối.”
Từng câu từng chữ của Hàn Linh giống như những mũi kim đâm vào trong trái tim của Mộ Vi Lan.
Cho dù là Kiều Tang hay Hàn Linh, giữa bọn họ và Phó Hàn Tranh đều có một sự thân thiết mà cô không thể nào xen vào được. Sự si tình của Phó Hàn Tranh dành cho Kiều Tang, 10 năm không quên, khiến cho cô vừa ghen tỵ vừa khó chịu. Mà những lời nói của Phó Hàn Tranh và Hàn Linh cũng khiến cho cô ghen ty.
Là do cô quá tính toán sao? Hay là do cô quá ghen tỵ?
Hàn Linh thấy Mộ Vi Lan có chút thất thần thì cánh môi hồng hơi cong lên. Cô ta nhẹ gọi Mộ Vi Lan một tiếng: “Cô Mộ? Cô không sao chứ? Có phải nghe thấy Hàn Tranh từng bị trầm cảm cho nên sợ không?”
Mộ Vi Lan bưng cốc nước ép cam lên uống một ngụm, miễn cưỡng cười mộ chút: “Tôi chỉ là cảm thấy, Kiều Tang không còn nữa thật là đáng tiếc. Nếu như Kiều Tang vẫn còn sống thì bây giờ chắc đã cùng Phó Hàn Tranh kết hôn rồi”
“Cô Mộ nghĩ như vậy sao? Nếu như Kiều Tang mà còn sống thì bây giờ làm gì có Cô Mộ chứ?”
Hàn Linh cười dịu dàng nhìn cô.
Giọng nói đó không biết là đang chế giễu hay đồng tình nữa.
Mộ Vi Lan phát hiện Hàn Linh rất giỏi nắm bắt nội tâm của người khác.
Chắc là có liên quan tới việc cô ta là bác sĩ tâm lý cho nên Mộ Vi Lan luôn cảm thấy, giây phút này cô đang nghĩ gì đều bị cô ta đoán ra được.
“Cô Hàn, nếu như không có chuyện khác thì tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Mộ Vi Lan đứng dậy cầm túi xách muốn rời đi, thì Hàn Linh giữ cô lại.
“Cô Mộ, cô biết không? Mười năm trước lúc tôi giúp Hàn Tranh trị liệu, mối quan hệ của bọn tôi tốt tới mức cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ, cùng tỉnh. Trên thế giới này, không có người phụ nữ nào có thể hiểu rõ nội tâm và những suy nghĩ của anh ấy bằng tôi Bàn tay đang cầm túi xách của Mộ Vi Lan ngày càng nắm chặt hơn.
Hàn Linh đứng dậy, đôi giày cao gót bước tới trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm. Đột nhiên cô ta thở dài: “Cô Mộ, cô và Kiều Tang, tướng mạo rất giống nhau.”
Sắc mặt của Mộ Vi Lan trắng bệch: “Cô Hàn, rốt cuốc cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, Hàn Tranh có lẽ là tìm hình bóng của Kiều Tang ở trên người cô. Bộ dạng anh ấy yêu chiều cô Mộ, thể hiện mình thích cô Mộ, có lẽ là do trong lòng cảm thấy áy náy. Anh ấy chỉ muốn thông qua cô Mộ, đem tất cả cảm giác tội lỗi của anh ấy với Kiều Tang đặt lên trên người cô Mộ. Loại tình cảm này, một khi người bệnh cảm thấy mình không còn nợ chủ nợ gì nữa, thì người thay thế, sợ rằng cũng sẽ không còn hấp dẫn anh ấy nữa”
Hàn Linh dùng từ vô cùng sắc bén, sắc bén tới mức Mộ Vi Lan không có bất cứ từ gì để phản bác lại. Thậm chí ngay cả Mộ Vi Lan cũng cảm thấy lời nói của Hàn Linh vô cùng hoàn hảo.