Chương 142
“Phó Hàn Tranh, anh thích Hạ Tuyết Tinh như thế, nóng lòng hâm nóng tình cảm với cô ta như thế, tại sao anh không cưới cô ta?”
Mộ Vi Lan hoàn toàn chọc giận Phó Hàn Tranh, gân xanh nổi đầy lên, anh thốt ra từng từ từng chữ tên của cô: “Mộ Vi Lan! Em biết mình đang nói gì không?”
Đối mặt với sự giận dữ của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan thậm chí còn có chút buồn cười: “Tôi biết chứ.”
Cô đương nhiên biết mình đang nói Chớp mắt, nụ cười của cô mờ dần đi, thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng: “Tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây.”
Nhưng cô vừa đứng dậy lại bị người đàn ông trên giường kéo lại.
Lần này Phó Hàn Tranh không có ý định để cô rời đi!
Để cô đến Á Hoa làm việc? Để cô dùng thời gian làm việc nói chuyện yêu đương với Kỳ Ngạn Lễ?
Đừng có mơ!
“Phó Hàn Tranh! Anh muốn làm gì!”
Cánh tay trái của anh kéo cơ thể mảnh khảnh của cô xuống giường, anh lật người lại và đè cô xuống.
Mặt Mộ Vi Lan đỏ tía tai, cô bực tức, ra sức vùng vẫy: “Phó Hàn Tranh! Anh buông tôi ra! Buông ra!”
“Em còn giãy giụa nữa, tay phải của anh sẽ tàn phế suốt đời đấy!”
Mộ Vi Lan sợ hãi, cô đột nhiên không vùng vẫy nữa. Phó Hàn Tranh hài lòng nhìn cô “ngoan ngoãn”: “Sao thế, sợ rồi à?”
Mộ Vi Lan cau mày: “Tôi chỉ là sợ phải chịu trách nhiệm về việc khiến anh bị tàn tật!”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé dưới thân mình, sắc mặt lạnh lùng của anh dịu đi rất nhiều: “Nếu tàn tật, em phải ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh suốt đời.”
Cứ mơ đi!
“Anh muốn có người chăm sóc, đi tìm Hạ Tuyết Tinh ấy!”
Phó Hàn Tranh dường như ngửi thấy một mùi chua nồng nặc, anh đột nhiên gọi cô: “Tiểu Lan.”
Thấy cô lờ anh đi, anh lại lẩm bẩm một mình: “Em ghen à?”
Mặc dù đây là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh rất chắc chắn.
“Tôi không ghen!”
Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt trêu chọc, như thể đang nói-ngụy biện, tiếp tục ngụy biện đi.
Cô vô tình nhìn thấy một dấu hôn đỏ chót lấp ló sau bộ quần áo bệnh nhân của anh.
Mộ Vi Lan chua xót, anh đã thân mật với Hạ Tuyết Tinh đến mức ấy, vậy bọn họ bây giờ là gì chứ? Tán tỉnh ve vãn nhau?
Những giọt nước mắt giấu sâu trong đôi mắt cô bất chợt tuôn rơi…
Phó Hàn Tranh cúi đầu và hôn lên những giọt nước mắt của cô, nhưng Mộ Vi Lan lại hoảng loạn tránh né.
Anh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng “Em định làm loạn với anh đến khi nào?”
Làm loạn?
Mộ Vi Lan nhìn anh chằm chằm với đôi mắt đầy nước, cô khẽ cười: “Phó Hàn Tranh, tôi không đùa với anh. Anh lên giường với Hạ Tuyết Tinh, là sự thật. Và tôi, không chấp nhận điều đó.”
Mộ Vi Lan đẩy anh ra và xuống khỏi giường bệnh.
Lần này, Phó Hàn Tranh không ngăn cô lại.
Sau khi Mộ Vi Lan quay lưng lại với anh, cô lau đi những giọt nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi đi đây. Phó Hàn Tranh, sau này ngoại trừ chuyện của Tiểu Đường Đậu, tôi hy vọng giữa chúng ta sẽ không có chuyện gì khác nữa.”
Ý của cô là ngoại trừ chuyện liên quan tới Tiểu Đường Đậu, thời gian còn lại anh đừng liên lạc với cô?
Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay cô, anh cau mày nói: “Tiểu Lan, anh là bị Kỳ Ngạn Lễ và Hạ Tuyết Tinh hãm hại.”
Khóe miệng Mộ Vi Lan khẽ cong lên: “Nhưng tại sao anh lại bỏ tôi để đi tìm Hạ Tuyết Tinh?”
Điều này, ai có thể hãm hại anh chứ? Phó Hàn Tranh cau mày và im lặng. Kiều Tang trước nay luôn là một vế sẹo khó lành trong lòng anh. Anh không thể để vết thương này cho Mộ Vi Lan nhìn thấy, anh không làm được điều đó.
Là một người đàn ông đầy lòng kiêu hãnh và tự tôn, đây là bí mật mà Phó Hàn Tranh không thể nói ra.
Mộ Vi Lan đợi một lúc lâu, cũng không đợi được câu giải thích hợp lý của anh. Cô cười khẩy, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh và chạy ra khỏi phòng bệnh mà không thèm ngoảnh lại. Từ Khôn đứng canh ở cửa, anh ta hơi sững sờ: “Cô Mộ?”
Mộ Vi Lan phớt lờ Từ Khôn, chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.
Từ Khôn vô thức nhìn Phó Hàn Tranh trong phòng bệnh, không dám nói lời nào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phó Hàn Tranh nằm viện một tháng, gần như đều là Hướng Nam Tây đến thăm nom và chăm sóc.
Kể từ lần trước tới, Mộ Vi Lan không đến thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà, cứ cách vài ngày Mộ Vi Lan lại đến nhà họ Phó thăm Tiểu Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu chu môi nói: “Mộ Mộ, tại sao mẹ không cùng con đến bệnh viện thăm bố? Bố chắc chắn rất nhớ mẹ.”
Mộ Vi Lan xoa đầu cô bé: “Đường Đậu, chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc trưởng thành là được, chuyện của người lớn, không cần con phải bận tâm.”
Tiểu Đường Đậu vừa xếp gỗ vừa nói: “Vậy ông nội chắc chắn sẽ tìm mẹ mới cho con.”
Mộ Vi Lan hơi run rẩy, cô mím môi, không nói gì một lúc lâu.
Chuyện này là điều đương nhiên, không phải sao? Sớm muộn sẽ có ngày Phó Hàn Tranh phải kết hôn.
Có thể là Hướng Nam Tây, có thể là Hạ Tuyết Tinh, hoặc cũng có thể là một người phụ nữ giống như “Tang Tang”.
Tóm lại, không thể là Mộ Vi Lan cô.
Mộ Vi Lan cô không bao giờ chịu làm cái bóng của người khác, càng không thể nhẫn nhịn ở bên cạnh một người không yêu mình suốt cả đời.
Sau khi Mộ Vi Lan từ nhà họ Phó trở về nhà họ Mộ, một chiếc BMW đỏ dừng trước cửa nhà cô.
Hạ Tuyết Tinh đeo kính râm, dựa bên cạnh xe, rõ ràng là đang đợi cô.
Nhưng khi Mộ Vi Lan đi ngang qua cô ta, cô cố tình phớt lờ cô ta và đi vào trong biệt thự.
Hạ Tuyết Tinh gọi cô lại: “Mộ Vi Lan, cô mù sao? Không thấy tôi đang ở đây đợi cô à?”
“Tôi và Phó Hàn Tranh đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi. Nếu cô còn muốn cảnh cáo tôi, vậy thì không cần thiết!”
Hạ Tuyết Tinh mỉm cười đắc ý: “Tôi không đến để cảnh cáo cô, tôi muốn đến để chia sẻ cho cô một tin vui”
Mộ Vi Lan hoàn toàn không có hứng thú: “Tôi không rảnh.”
Hạ Tuyết Tinh thấy Mộ Vi Lan đi vào trong nhà, cô ta vội vàng lấy bản báo cáo từ trong xe ra, đưa đến trước mặt Mộ Vi Lan và hạnh phúc nói: “Tôi có thai rồi, con của Phó Hàn Tranh”
Điều này giống như một quả bom, đột nhiên nổ tung trong đầu Mộ Vi Lan.
Đúng như dự đoán, ánh mắt Mộ Vi Lan run rẩy.
Hạ Tuyết Tỉnh rất hài lòng với biểu cảm hiện giờ của cô, cô ta mỉm cười nói: “Chính là hôm đó ở trong khách sạn, Hàn Tranh bám lấy tôi, muốn tôi hết lần này đến lần khác. Eo của tôi sắp gãy đến nơi, anh ấy vẫn còn tiếp tục bên trong tôi…vỗõ mông tôi và nói, mông của tôi vừa nhìn đã biết là có thể mang thai con của anh ấy. Ôi cha, ngại chết mất.”
Mộ Vi Lan nén nhịn sự kinh tởm trong lồng ngực, sự ớn lạnh bao trùm cả người cô.
“Cô nói xong chưa?”
Hạ Tuyết Tinh không chút nóng giận bởi câu nói lạnh lùng của cô, cô ta cong môi, ghé sát lại gần tai Mộ Vi Lan và cười nói: “Nếu cô có hứng thú, tôi có thể kể chuyện riêng tư hơn của tôi và Hàn Tranh cho cô biết. Muốn chinh phục một người đàn ông như Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan, cô còn non lắm!”
Mộ Vi Lan lạnh lùng phản kích: “Cô cũng chỉ là một trong vô số tình nhân của Phó Hàn Tranh mà thôi, cô tưởng cô là ai? Anh ấy chỉ coi cô là công cụ sinh đẻ và công cụ trên giường mà thôi!
Cô tự hào cái gì chứ!”
Hạ Tuyết Tinh chớp mắt với cô, trông rất vô hại, nhưng lời nói của cô ta lại khiến người khác phải khó chịu: “Vậy thì tôi cũng tốt hơn cô! Hàn Tranh để tôi sinh con cho anh ấy, có để cho Mộ Vi Lan cô sinh con cho anh ấy không?
Chắc là Hàn Tranh chưa từng nói những lời âu yếu đường mật với cô phải không?”
Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay.
Đúng, Phó Hàn Tranh không những không cho phép cô mang thai con của anh, còn luôn có biện pháp tránh thai!
Lần trước trên đảo Ly Giang, cô hỏi anh có phải anh không muốn để cô mang thai con của anh không, xem ra, cô đoán không sai!