Chương 310
Khi Mộ Vi Lan đang băn khoăn không biết nên cởi áo choàng tắm hay là nằm trong chăn đợi anh, tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Phó Hàn Tranh cầm khăn khô lau mái tóc ngắn và sải bước đến bên cạnh giường.
Nhìn thấy Mộ Vi Lan có vẻ bồn chồn đứng bên cạnh giường, anh liếc nhìn đồng hồ và nói: “Hôm nay em tỉnh táo thế à, mười giờ rồi, chưa buồn ngủ sao?”
Thường ngày Mộ Vi Lan ngủ rất sớm. Nếu có buồn ngủ muộn thì chắn chắn là do ban ngày cô đã ngủ nhiều rồi.
Trước đây cô mang thai nên hay ngủ, Phó Hàn Tranh có thể hiểu được. Nhưng bây giờ cô không mang thai mà vẫn ngủ được như vậy, anh hình như chưa từng thấy ai có thể ngủ được nhiều như cô.
Phó Hàn Tranh thuộc tuýp người duy trì ngủ sâu tiếng một ngày. Trước khi kết hôn với Mộ Vi Lan, đôi khi anh bận việc ngày có thể chỉ ngủ bốn hoặc năm tiếng đồng hồ, nhưng mà anh đã quen với việc thiếu ngủ” như thế này rồi, anh sẽ không vi ngủ quá ít mà trong một mỏi uể oải,
Mộ Vị Lan nằm chặt lấy áo choàng tắm, có căng thẳng hơn khi anh cứ nhìn cô chăm chăm: “Ừm, em giúp anh lau tóc nhép”
Phó Hàn Tranh mìm cười liếc nhìn, anh ngồi xuống giường, đưa khăn cho cô. Mộ Vi Lan trèo lên giường, quỳ xuống sau lưng anh và lơ đăng lau tóc cho anh.
Phó Hàn Tranh hỏi: “Sao hôm nay em năng nổi thé?”
“Cũng chẳng phải là vì thấy anh bận rộn nên muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn hay sao?”
Phó Hàn Tranh đưa tay ra, anh đột nhiên kéo cô vào lòng. Mộ Vi Lan ngồi không vững, cô ngã vào lòng anh, ngừa mặt nhìn khuôn mặt điển trai của anh. “Vẫn chưa lau tóc xong…
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm min của cô, anh nhìn cô một lúc lâu.
Có thể là vì ánh mắt của anh quá tập trung và nóng bỏng, cũng có thể là vì mặc một bộ đồ nội y gợi cảm bên trong nên sắc mặt cô càng đỏ hơn.
Chiếc khăn trong tay Mộ Vi xuống đất, cô vòng tay qua cổ anh và ngắng đầu hôn lên môi anh. Một nụ hôn nồng thắm diễn ra một cách tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta sinh thêm một đứa nữa có được không?”
Một tia sáng tăm tối lóe lên trong mắt Phó Hàn
Tranh.
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, đột nhiên ngừng thân mật, anh ôm cô và nói: “Cơ thể của em vẫn cần thời gian để hồi phục. Chuyện con cái không cần phải vội, chúng ta đã có Tiểu Đường Đậu rồi, sau này không muốn có thêm cũng không sao”
Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói, Mộ Vì Lan không nghe ra được điều gì bất thường, cô chỉ hơi thất vọng một chút: “Nhưng em vẫn muốn sinh thêm một đứa nữa.”
“Ngoan, đợi cơ thể em khỏe lại đã
Phó Hàn Tranh bế cô xuống giường, anh kéo chăn bông đắp cho cô, hai tay chống trên giường, cúi đầu hỗn lên chóp mũi cô, nói: “Anh vẫn còn chút việc chưa xử lý xong, em ngủ trước đi
Sự thân mật đột ngột dừng lại khiến người khác rất khó chịu,
Mộ Vị Lan nằm trên giường, cô ôm chiếc gối mềm mại, trở mình một lúc lâu, có chút buồn bực.
Cô nằm trên giường một cái xác vô hồn, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra vấn để gì. Nếu theo bình thường, vừa nãy Phó Hàn Tranh chắc chắn đã đè cô xuống giường và muốn cô rồi….
Nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng đỏ, Mộ Vì Lan đưa tay ôm khuôn mặt nóng bừng của mình.
Nhưng trái tim cô lại càng ngày càng buồn chán.
Cô không ngủ được, cô kéo chăn ra, đeo dép và chạy tới phòng làm việc của Phó Hàn Tranh.
Cô sợ ảnh hưởng đến Phó Hàn Tranh đang làm việc chăm chỉ, nên trước khi vào phòng, cô đã gỗ cửa trước, nhưng không có ai đáp lại. Cô tò mò mở cửa phòng làm việc và đi vào trong.
Không có ai ngồi trước bàn làm việc.
Quái lạ, Hàn Tranh đi đâu rồi?
Sau khi vào phòng làm việc, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Không phải Hàn Tranh đã tắm rồi sao? Tại sao bây giờ lại đi tắm nữa?
Cô chạy tới, chuẩn bị đẩy cửa vào trong, cánh của đột nhiên mở ra, cô suýt nữa ngã xuống, may là Phó Hàn Tranh nhanh tay ôm chặt lấy cô. Cô ngã vào vòng tay anh, nhưng cơ thể anh lạnh ngắt, không có một chú ấm áp nào, Mộ Vì Lan rừng mình. “Anh tắm nước lạnh à?”
Phó Hàn Tranh đỡ cô đứng dậy, không trả lời câu hỏi của cô, anh hơi cau mày và hỏi: “Sao em lại chạy tới đây?”
“Em em…
Lẽ nào cô phải nói với anh, cô chạy tới đây để đòi anh yêu thương cô sao?
Da mặt cô mỏng, cô không có dũng khí để nói thẳng điều đó.
Phó Hàn Tranh thấy cô đứng đó ấp a ấp ủng, anh liền nói: “Mau về ngủ đi, anh còn phải làm việc một lát ”
Anh đang đuổi cô đi sao?
Mộ Vi Lan mím môi, miễn cưỡng quay người đi vài bước, cô lại không cam tâm. Tối nay cô đã mất công chuẩn bị kĩ càng như vậy, cô không thể thất bại như thể được.
Thời gian qua, anh luôn hờ hững với cô. Bây giờ anh thả tắm nước lạnh cũng không chịu chạm vào cổ, rốt cuộc là vì sao chứ Mô Vị Lan nghiến răng, cô quay lại đối mặt với anh: “Em”
Gither”
“Em muốn…”
Mộ Vi Lan cắn môi nói, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, Phó Hàn Tranh không thể nghe rõ: “Cái gì? Anh không nghe rõ
Lại là những tiếng ấp a ấp úng vang lên, Phó Hàn
Tranh không phải con giun trong bụng cô, anh làm sao biết được cô muốn nói gì. Hơn nữa, Phó Hàn Tranh hoàn toàn không nghĩ tới điều đó. Thường ngày, Mộ Vĩ Lan đều không muốn làm chuyện đó. Mỗi lần cô đều tỏ ra mệt mỏi, sao có thể chủ động muốn làm chuyện ấy được chứ? “Em làm sao? Đến ngày rồi à?”
Phó Hàn Tranh kéo cô lại vào lòng, anh đặt tay lên bụng cô và quan tâm hỏi: “Bụng không thoải mái sao?”
“ ”
Mộ Vi Lan nhìn lên trời,
Đôi khi con gái muốn làm chuyện ấy thật sự rất khó để nói ra. Đặc biệt là khi đối phương dường như không có ý muốn làm điều ấy.
Phó Hàn Tranh đang định ôm cô trở về phòng ngủ, kết quả là Mộ Vì Lan đẩy mạnh anh ngã xuống ghế sofa.
Nữ trên nam dưới….
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh tối sầm lại, sức nóng vừa bị nước lạnh dập tắt lại bùng lên.
Đôi mắt trong veo của Mộ Vi Lan nhìn anh chăm chẳm, cô lấy hết can đảm và nói rõ ràng: “Phó Hàn Tranh, em nói, em muốn anh…”
Nói xong, đôi môi mềm mại của cô áp lên đôi môi mỏng của anh….
Toàn thân Phó Hàn Tranh như có một dòng điện chạy qua.
Người phụ nữ nhỏ bé này can đảm làm chuyện ấy từ bao giờ thế.
Phó Hàn Tranh nằm mơ cũng không thể ngờ rằng người vợ nhỏ bé của mình lại có lúc nhiệt tình chủ động đến thế. Trước đây, anh đã đánh giá thấp cô rồi
Phó Hàn Tranh không thích phụ nữ chủ động, cũng không thích người phụ nữ của anh giống như một nữ hoàng đè lên người anh. Mặc dù cảm giác rát kích thích, nhưng anh lại vô cùng khó chịu
Phó Hàn Tranh trước nay luôn là người chiếm ưu thế, vì vậy anh đã nhanh chóng ôm người phụ nữ nhỏ bé của mình và lật lại vị trí làm chủ, anh để cô xuống chiếc ghế sofa mềm mại. “Ai dạy em làm như thế này?”
Khi Phó Hàn Tranh hỏi câu này, giọng nói của anh khàn khàn vì sự kích thích tình dục trong người, nhưng lại không hề dịu dàng mà còn có chút dữ dằn.
Anh rất không thích người phụ nữ của anh học những chiêu trò vớ vẫn để quyến rũ đàn ông, như vậy rất nguy hiểm.
Anh sẽ có cảm giác rất không an toàn.