Chương 110
Bệnh viện, bên ngoài phòng mổ.
“Đứa bé mất quá nhiều máu, bây giờ cần truyền máu gấp. Nhưng tối nay xảy ra vụ tai nạn xe, số người cần truyền máu quá nhiều, trong kho máu không còn nhóm máu AB nữa! Người nhà có ai là nhóm máu AB không?”
Hướng Nam Tây lo lắng, cô ta khóc lóc và nắm lấy cánh tay của Phó Hàn Tranh: “Hàn Tranh, xin anh hãy cứu lấy Tiểu Hàm, tôi biết anh là nhóm máu AB, anh và Tiểu Hàm có cùng chung nhóm máu!”
Phó Hàn Tranh đỡ Hướng Nam Tây: “Chị dâu, đừng lo lắng, tôi sẽ cứu Tiểu Hàm.”
Một là, Tiểu Hàm là huyết mạch duy nhất trên đời của anh trai anh. Hai là, Tiểu Hàm là cháu nội của bố anh, cũng là cháu trai của anh, anh không thể không cứu nó.
Phó Hàn Tranh đi theo y tá vào phòng xét nghiệm và hỏi: “Đứa bé bây giờ thế nào rồi?”
Cô y tá vừa lấy máu của Phó Hàn Tranh để làm xét nghiệm và nói: “Chỉ là mất quá nhiều máy, nhưng may là không va phải những cơ quan quan trọng, chỉ cần truyền máu là sẽ ổn.”
Sau khi Phó Hàn Tranh rút máu xong, sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Hướng Nam Tây nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Hàn Tranh…cảm ơn anh, cảm ơn anh…Nếu Tiểu Hàm xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không biết phải làm sao!”
Hướng Nam Tây vùi đầu trong lòng anh, nước mắt rơi lã chã. Phó Hàn Tranh cứng đờ người, cuối cũng vẫn đưa tay lên và vỗ vai Hướng Nam Tây.
Từ Khôn từ Phó Thị chạy tới, mang theo chiếc điện thoại của Phó Hàn Tranh để quên trong văn phòng.
“Boss, điện thoại của anh.”
Phó Hàn Tranh mở điện thoại lên, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn, đều là từ Mộ Vi Lan.
Sau khi anh biết tin Tiểu Hàm bị tai nạn, anh vội vã quá nên để quên điện thoại trong văn phòng.
Phía bên kia, sau khi Mộ Vi Lan ra khỏi rạp chiếu phim, cô chuẩn bị lái xe trở về biệt thự của nhà họ Phó.
Vừa lên xe, điện thoại của cô reo lên. Người gọi điện tới chính là Phó Hàn Tranh.
Cô vội vàng nghe điện thoại: “Alo, anh đang ở đâu?”
Người đàn ông bên kia đáp lại với giọng nói có chút mệt mỏi: “Anh đang ở bệnh viện, Tiểu Hàm bị tai nạn xe.”
“Cái gì cơ?”
Mộ Vi Lan sững sờ, Tiểu Hàm bị tai nạn xe?
Phản ứng đầu tiên của cô là liệu có phải Hướng Nam Tây biết tin hôm nay cô và Phó Hàn Tranh sẽ đi hẹn hò, nên cố tình lợi dụng Tiểu Hàm để phá hoại…
Nhưng ý nghĩ này quá độc ác.
Mộ Vi Lan lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ này. Hướng Nam Tây cho dù xấu xa đến mức nào, cũng không đến mức lấy mạng sống của Tiểu Hàm ra chứ?
“Tiểu Hàm thế nào rồi? Em tới ngay đây!”
“Tiểu Hà mất quá nhiều máu, anh đã truyền máu cho nó. Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu, em đừng lo lắng quá.”
Mộ Vi Lan nhíu mày. Anh ấy có cùng nhóm máu với Tiểu Hàm?
Sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Nhưng Phó Hàn Tranh đã nói, Tiểu Hàm không phải là con của anh.
Sau khi Mộ Vi Lan cúp điện thoại, cô lái xe đến bệnh viện. Dọc đường đi, tâm trạng cô rất nặng nề.
Khi đến bệnh viện, Hướng Nam Tây đang dựa vào Phó Hàn Tranh và khóc một cách yếu đuối.
Mộ Vi Lan cắn môi, cô đứng đó như một người ngoài cuộc.
“Đến rồi à.”
Phó Hàn Tranh đẩy Hướng Nam Tây ra, anh đứng dậy và đi tới trước mặt Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh, nghĩ đến việc anh truyền máu cho Tiểu Hàm quá nhiều, cô giơ tay đỡ anh: “Anh không sao chứ? Em đi mua chút đồ ăn bổ sung thêm năng lượng cho anh nhé?”
Nhìn dáng vẻ của anh, chắc là sau khi biết Tiểu Hàm xảy ra tai nạn, anh đã không ăn tối và chạy thẳng đến bệnh viện phải không?
Phó Hàn Tranh nắm tay cô: “Không cần, anh không đói.”
Hướng Nam Tây khàn giọng nói: “Hàn Tranh, tôi và Vi Lan đi mua chút đồ ăn. Anh không ăn tối, lại truyền máu nhiều cho Tiểu Hàm, như vậy không được đâu.”
Mộ Vi Lan vốn định nói cô đi một mình là được, nhưng cô lại có vài điều muốn hỏi Hướng Nam Tây nên liền nói với Phó Hàn Tranh: “Em với chị dâu cùng đi mua, anh muốn ăn gì?”
Phó Hàn Tranh không ngăn cản nữa: “Mua chút gì đó ăn là được.”
“Vâng.”
Khi Mộ Vi Lan và Hướng Nam Tây rời bệnh viện, Mộ Vi Lan hỏi thẳng: “Hướng Nam Tây, Tiểu Hàm xảy ra tai nạn, có phải là do cô làm không?”
“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao tôi có thể lấy mạng sống của Tiểu Hàm ra làm trò đùa được chứ! Đó là con trai ruột của tôi đấy!”
Mộ Vi Lan mím môi và nói: “Trước kia, cô cố tình làm bỏng Tiểu Hàm, để Phó Hàn Tranh hiểu lầm tôi. Cô rất đáng nghi, Tiểu Hàm xảy ra tai nạn, tốt hơn hết là không phải cô làm. Nếu không, tôi thực sự đau lòng thay cho Tiểu Hàm khi có một người mẹ như cô!”
Khuôn mặt khóc lóc của Hướng Nam Tây đột nhiên cười lạnh lùng: “Cho dù là tôi cố tình, vậy thì sao chứ?”
Mộ Vi Lan sững sờ: “Ý cô là gì?”
“Tôi chính là cố tình khiến Tiểu Hàm bị tai nạn xe, tôi không muốn để Hàn Tranh và cô ở bên cạnh nhau. Mộ Vi Lan, cô có bản lĩnh thì đi nói với Hàn Tranh đi! Xem xem Hàn Tranh tin cô hay là tin tôi!”
“Hướng Nam Tây! Cô không phải là người!”
Hướng Nam Tây nhếch môi cười: “Cô cũng nhìn thấy rồi, Tiểu Hàm và Hàn Tranh có chung nhóm máu. Hàn Tranh truyền máu cho Tiểu Hàm. Tôi, Tiểu Hàm và Hàn Tranh, chúng ta mới là người một nhà! Cô chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi!”
“Để có được sự thương hại và tình yêu của Phó Hàn Tranh, cô lại có lấy mạng sống con trai mình ra để đánh cược! Hướng Nam Tây, cô không xứng làm mẹ của Tiểu Hàm!
“Tôi xứng hay không, không đến lượt cô dạy dỗ! Hàn Tranh cảm thấy tôi xứng đáng là đủ rồi.”
Hướng Nam Tây lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ giận dữ của Mộ Vi Lan, chắc là thật sự tin cô ta cố tình để Tiểu Hàm xảy ra tai nạn?
Lần này Tiểu Hàn xảy ra tai nạn, cô ta không rảnh để đấu với Mộ Vi Lan, nhưng Mộ Vi Lan lại tự mình tìm đến cửa!
Đến cửa hàng tiện lợi, Mộ Vi Lan cầm một chiếc bánh sandwich thịt xông khói, Hướng Nam Tây cầm một chiếc bánh sandwich cá ngừ và chế giễu: “Hàn Tranh thích ăn bánh sandwich cá ngừ.”
Mộ Vi Lan siết chặt lòng bàn tay, đặt lại chiếc bánh sandwich thịt xông khói lên kệ.
Sau khi trở lại bệnh viện, Hướng Nam Tây đưa chiếc bánh sandwich cá ngừ cho Phó Hàn Tranh “Hàn Tranh, tôi mua bánh sandwich cá ngừ anh thích ăn nhất đây. Vừa nãy tôi đã yêu cầu nhân viên cửa hàng làm nóng lại, anh mau ăn đi.”
Mộ Vi Lan nhìn bộ dạng “đạo đức giả” của Hướng Nam Tây, cô nghiến răng và nói: “Phó Hàn Tranh, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hướng Nam Tây giả vờ ngạc nhiên: “Vi Lan, có chuyện gì mà phải tránh tôi vậy?”
Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mộ Vi Lan và đặt chiếc bánh sandwich xuống: “Có chuyện gì vậy?”
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô cũng nói ra những lời trong lòng mình: “Tiểu Hàm xảy ra tai nạn không phải là ngoài ý muốn.”
Phó Hàn Tranh cau mày, đôi mắt hơi tối lại: “Ý em là sao?”
“Lần trước Tiểu Hàm bị bỏng trong bếp, là chị dâu cố tình làm điều đó, chị †a muốn anh hiểu lầm em, và lần này…chị dâu biết tối nay chúng ta hẹn nhau đi xem phim, chị ta muốn phá hoại chúng ta, nên mới cố tình khiến Tiểu Hàm xảy ra tai nạn! Hướng Nam Tây không hề xứng đáng…”
Mộ Vi Lan vẫn chưa buộc tội Hướng Nam Tây xong, Phó Hàn Tranh đột nhiên ngắt lời: “Im đi!”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan run rẩy: “Phó Hàn Tranh, điêu em nói đều là thật!”
Hướng Nam Tây tỏ ra oan ức: “Vi Lan, tôi biết cô ghét tôi, cô cũng không cần phải nói xấu tôi như vậy chứ? Lần trước ở trong bếp…lúc đó cô mới đến nhà họ Phó, tôi sợ cô có ý đồ xấu, đích thực là muốn lợi dụng chuyện ấy để đuổi cô ra khỏi nhà họ Phó. Nhưng sau đó tôi biết cô không có ý gì xấu cả, tôi cũng không làm ra chuyện gì để Hàn Tranh hiểu lâm cô nữa: Tại sao bây giờ cô lại nói ra những lời độc ác như vậy để vu oan cho tôi? Tôi mang thai Tiểu Hàm mười tháng, sao tôi có thể…Hàn Tranh, chuyện này, Vi Lan thực sự đổ oan cho tôi rồi!”
“Chị ta rõ ràng đã thú nhận với em ban nãy! Phó Hàn Tranh, anh tin…
Giọng nói của Phó Hàn Tranh trở nên lạnh lùng hơn: “Mộ Vi Lan, em có thấy người mẹ ruột nào lại độc ác đến mức cố tình khiến con mình bị tai nạn không?”
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn có chút tức giận.
Mộ Vi Lan đứng đó, sau khi đối mặt với anh một lúc, cô mỉm cười, nuốt nước bọt, và nói: “Em biết rồi, em không nên xuất hiện ở đây, làm phiền đến hai người, em đi đây.”
Khi cô quay người đi, dòng nước mắt nhãn nhịn tuôn trào ra: Phó Hàn Tranh trước giờ đều không tin tưởng cô.